Edit: Mây
“Hình Niệm?”
Giọng nói của Tiếu Nặc vừa hiền hòa vừa nhẹ nhàng.
Sau khi anh gọi tên cô cũng không lập tức nói chuyện, Tiếu Nặc cũng không vội vàng, chỉ im lặng chờ cô, giống như có một sự kiên nhẫn vô hạn.
Sau một lúc lâu, Hình Niệm mới lên tiếng, bình tĩnh nói: “Là tôi, Tiếu đại ca.”
“Ừ,” Anh trả lời, không nhanh không chậm hỏi: “Đã trễ thế này rồi còn gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì sao?”
Thật ra chỉ là chuyện ngoài ý muốn vì Hình Niệm bị trượt tay mà thôi, nhưng quả thật là trong lòng cô cũng có bị đè nén không thể nói ra được.
Nhưng Hình Niệm lại không thể nói ra với Tiếu Nặc.
Có lẽ là từ tận đáy lòng vẫn còn chưa hoàn toàn tin tưởng vị bác sĩ tâm lý điều trị cho cô, có lẽ là do tính cách, không nghĩ để lộ ra một mặt yếu ớt của mình cho người khác thấy.
Cô cúi đầu xuống, cắn môi, khi mở miệng thì trong giọng nói đã có một ý cười nhạt.
Hình Niệm thoải mái giải thích với Tiếu Nặc: “Không có gì không có gì, chỉ là vừa rồi muốn lưu lại số điện thoại của anh, không cẩn thận ấn gọi đi.”
Hình như Tiếu Nặc khẽ cười, dường như tiếng cười ngắn ngủi của người đàn ông phát ra từ l*иg ngực, trầm thấp, rất gợi cảm, rất cuốn hút.
Nó có tiếng sàn sạt giống như của bút máy khi xẹt qua trang giấy.
Tiếng cười của anh xuyên thấu qua ống nghe, chui vào lỗ tai cô, làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-ngai-ngu/3546930/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.