Edit: Mây
Tưởng Phóng mở miệng, lời nói tới bên miệng lại biến thành một câu: “Tôi suy nghĩ đã.”
Điền Trà chớp mắt, kinh ngạc “A” một tiếng.
Hai người đứng mặt đối mặt, không khí nhất thời có chút trầm mặc và kỳ lạ, tuy rằng không đến mức xấu hổ, nhưng cũng không thể nói là tự nhiên được.
Không chịu nổi bầu không khí quái dị này, Điền Trà vừa định mở miệng phá vỡ sự trầm mặc này trước, kết quả trùng hợp Tưởng Phóng cũng mở miệng nói chuyện.
Điền Trà: “Buổi tối anh có muốn ăn gì không? Tôi làm cho anh!”
Tưởng Phóng: “Vừa rồi nói muốn tặng cho em thứ này……”
Hai người lại thoáng chốc đồng thời dừng lại, phòng trong lại lập tức rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Điền Trà ngửa mặt nhìn Tưởng Phóng, trong ánh mắt hiện lên sự khó hiểu, nói: “Hả?”
Tưởng Phóng khẽ mím môi, sau đó xoay người, đi tới bên cạnh bàn trà, anh đặt bó hoa lên trên sô pha, khom lưng cầm cái hộp ở trên bàn trà lên, lại xoay người trở về.
Ngón tay của Tưởng Phóng mở cái hộp ra, có hơi lo lắng hỏi Điền Trà: “Cái này, có đẹp không?”
Điền Trà ngây ngốc nhìn sợi dây chuyền kim cương có hình cái ly nhỏ, trong ánh mắt đều phản chiếu ánh sáng kim cương, lấp la lấp lánh.
“Đẹp!” Cô gần như không rời mắt được, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền này.
“Thích không?” Tưởng Phóng lại hỏi, giọng nói rất trầm.
“Thích!” Điền Trà thành thật trả lời nói, giống như một học sinh giỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-ngai-ngu/3546922/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.