Sau khi Vệ Thụ nhìn thấy tin nhắn Lâm Hòa gửi đến cũng không dám tin, nhưng anh vẫn lập tức chạy về phía cửa.
Người đàn ông mang theo một trái tim tung tăng nhảy nhót đi mở cửa.
Chỉ thấy Lâm Hòa mặc một chiếc váy trắng đứng ở ngoài cửa, bên chân đặt một chiếc vali màu vàng hồng.
Người phụ nữ ngửa mặt nhẹ nhàng mỉm cười với anh, Vệ Thụ lại giống như bị choáng váng, giật mình đứng yên chỗ vẻ mặt kinh ngạc khϊếp sợ nhìn cô chằm chằm.
“Vệ Thụ?” Lâm Hòa gọi anh một tiếng, sau đó nói: “Anh để cho em đứng ở đây sao?”
Lúc này Vệ Thụ mới vội vàng để cô vào nhà, cũng giúp cô xách theo vali vào.
Cửa bị đóng lại, Lâm Hòa đeo túi vải trên vai đi vào phòng khách.
Ngay sau đó xoay người lại, cười nhìn Vệ Thụ vẫn còn hơi hoảng hốt, lại cười nói: “Em đến trả đồ.” Vệ Thụ ngơ ngác nhìn nàng, lần đầu tiên anh gặp cô mặc chiếc váy liền màu trắng kia, cũng là chiếc túi vải kia.
Lâm Hòa lấy một chiếc hộp từ túi vải ra, duỗi tay đưa cho anh.
Sắc mặt Vệ Thụ bỗng nhiên trở nên hơi khó coi, anh cụp mắt nhìn chiếc hộp trong tay cô, trái tim hân hoan nhảy nhót vì cô đến đây lập tức rơi xuống vực sâu, rơi xuống vô tận, dường như không có điểm cuối.
Anh cũng vô cùng quen thuộc với chiếc hộp này, là chiếc nhẫn anh gửi ở chỗ cô vào Thất Tịch năm ngoái.
Lúc trước đã nói có một ngày cô đồng ý với anh, thì anh sẽ lập tức đeo chiếc nhẫn này vào trên tay cô.
Nhưng bây giờ cô lại muốn trả nó về.
Vệ Thụ chỉ cảm thấy cảm xúc vốn đang vui vẻ lập tức tan thành mây khói, như là một chậu nước lạnh bất ngờ hắt lên anh từ đầu đến chân. Lâm Hòa nhìn thấy vẻ mặt của anh, cố nén ý cười đắc ý trong đáy mắt.
Thấy anh không nhận, Lâm Hòa lại lấy một món đồ từ trong túi vải ra.
Là quyển sách của cô.
Lâm Hòa lại đưa cho anh quyển sách, nói: “Này, sách đã giao đến nơi rồi, mau ký nhận.”
Lúc này Vệ Thụ mới phản ứng lại, cảm thấy kỳ quặc.
Giọng điệu của cô không đúng, nào có chuyện muốn cắt đứt quan hệ mà lại nói chuyện nhẹ nhàng và thoải mái như vậy.
Bỗng nhiên anh ý thức được có thể vừa rồi mình bị cô chơi.
Người đàn ông nhận lấy quyển sách từ tay cô, mở trang bìa ra, lập tức nhìn thấy có ba chức trên trang lót.
To Vệ Thụ:
Em đồng ý.
by Lâm Hòa
Vệ Thụ hoàn toàn ngơ ngẩn, trái tim lạnh lẽo sống lại trong thoáng chốc, ở trong l*иg ngực giống như có một con nai con đυ.ng tới đυ.ng lui lung tung.
“Cho nên,” Lâm Hòa lắc lắc chiếc hộp trong tay, dịu dàng cười ngọt ngào hỏi anh: “Anh xác định không cần cái này sao?” Vệ Thụ vội vàng lấy hộp nhẫn từ trong tay cô, lập tức mở ra.
Đập vào trong mắt anh chính là một chiếc nhẫn nam màu bạc.
Kiểu dáng rất đơn giản, trên đó có một vòng tròn uốn lượn bằng tiếng Anh.
—— Mu Love Shu (*).
(*) Phiên âm tên của Mộc Mộc (Lâm Hòa) và Vệ Thụ.
“Em cũng đã mang nó đến rồi.” Lâm Hòa lại lấy một chiếc nhẫn từ trong túi vải ra, cầm ở đầu ngón tay.
“Vệ Thụ,” Cô đưa chiếc nhẫn cho anh, “Tới phiên anh đó.”
Người đàn ông thụ sủng nhược kinh hơi run lên đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn kim cương kia, rồi sau đó nắm lấy bàn tay trái của cô, đeo nhẫn lên ngón áp út của cô.
Khóe môi Lâm Hòa cong lên, đuôi lông mày và khóe mắt đều là ý cười rạng rỡ.
Cô bị người đàn ông ôm vào lòng, cánh tay người đàn ông rất nhiều dùng sức, siết chặt cô đến mức gần như không thể thở nổi.
Lâm Hòa ở trong lòng anh nhẹ giọng nói: “Em đã tự giao mình đến, anh ký nhận rồi cũng đừng đánh mất đó.”
“Sẽ không,” Vệ Thụ ôm chặt lấy cô, thấp giọng hạnh phúc nói ở bên tai cô: “Sẽ không đánh mất, anh sẽ rất trân trọng.”
Một lát sau, Vệ Thụ đã không kìm nén được nữa bắt đầu hôn Lâm Hòa.
Đồ đạc trong tay cùng với túi vải cô đeo trên vai đều được đặt ở bên cạnh, anh nâng khuôn mặt đỏ bừng của cô, nhắm mắt lại vừa độ.ng tình vừa dịu dàng hôn cô.
Ban đầu nụ hôn chỉ là kiểu gà con mổ thóc, hôn một cái rồi rời đi, rồi lại hôn lên.
Sau đó dần dần gia tăng, môi răng dây dưa bên nhau, hỗn hợp nước bọt, nuốt vào bụng.
Hôn từ phòng khách đến phòng ngủ, hai người ngã xuống trên giường.
Sợi dây chuyền đuôi cá ngọc trai giấu trong cổ cô trượt ra ngoài.
Đây là món quà Vệ Thụ tặng cho cô trong lần đầu tiên chia tay ở sân bay.
Chiếc váy trắng trên người Lâm Hòa hiện lên nếp gấp, quần áo trên người Vệ Thụ cũng xộc xệch.
Anh ôm cô, cọ tới cọ lui giống như một chú cún con, giọng của Lâm Hòa mềm mại dụ hoặc, quyến rũ, nói với anh: “Có thể tắt đèn…… được không?”
Từ trước đến nay Vệ Thụ luôn nghe theo cô, anh ấn công tắc, trong phòng ngủ lập tức biến thành một mảnh đen nhánh.
Người đàn ông quỳ xuống, thẳng cười, bắt đầu cởϊ qυầи áo, Lâm Hòa nằm trên giường mơ hồ hình thấy được động tác của anh, xấu hổ quay đầu đi.
Sau đó anh tiến đến đây, nụ hôn nóng bỏng dán lên mội, dần dần kéo dài tới toàn thân.
……
Lâm Hòa ở lại Thượng Hải mấy tháng cùng Vệ Thụ.
Đến cuối thu năm nay, hai người hoàn toàn nói lời tạm biệt với Thượng Hải, trở về Bắc Kinh.
Phòng làm việc 921 vẫn ở Thượng Hải, chẳng qua lần này Vệ Thụ trở về Bắc Kinh mở một chi nhánh nữa của phòng làm việc 921 ở Bắc Kinh.
Sau này anh sẽ phát triển lâu dài ở Bắc Kinh, nếu có l*иg tiếng yêu cầu cần phải thu âm trực tiếp cùng diễn viên l*иg tiếng khác ở Thượng Hải, thì anh vẫn phải trở về Thượng Hải.
Hai người dọn vào căn biệt thự kia sống, còn nuôi một con mèo Ragdoll và một con chó săn lông vàng.
Cuộc sống của Lâm Hòa đi vào quỹ đạo, bắt đầu tiếp tục sự nghiệp viết lách của mình, mỗi ngày ở nhà gõ chữ, chơi cùng mèo, dắt chó đi dạo, tưới hoa.
Mỗi ngày trôi qua cũng coi như nhàn nhã.
Có đôi khi Vệ Thụ cần phải đến phòng làm việc, có đôi khi không cần đi thì sẽ ở nhà làm việc.
Hai người lên kế hoạch sẽ đi đâu đó du lịch, cũng thường xuyên tay trong tay ra ngoài đi dạo phố.
Giống như vô số cặp vợ chồng bình thường khác, cuộc sống quá bình đạm nhưng ấm áp.
Đến cuối năm Vệ Thụ dẫn Lâm Hòa về nhà, Lâm Hòa rất sợ trước sự đối đãi nhiệt tình của những người trong nhà họ Vệ.
Đặc biệt là Vệ Lâm, gần như biến thành cái đuôi nhỏ của Lâm Hòa, Lâm Hòa đi đến đâu thì cô bé sẽ đi theo đến chỗ đó.
Thậm chí Vệ Lâm còn nói đùa: “Có anh trai làm diễn viên l*иg tiếng thật tốt, không chỉ có có thể cho em sách có chữ ký của nữ thần, mà còn có thể biến nữ thần thành chị dâu của em!”
Vệ Thụ vừa tức vừa buồn cười, bùng lên trán Vệ Lâm một cái làm cho cô bé ngẩn ra.
Vệ Lâm cũng rất có mắt quan sát, không quấy rầy bọn họ, lập tức chạy đi.
Lúc ăn cơm tối, mỗi người đều làm chuyện của mình, Lâm Hòa đứng ở trước cửa sổ, bên cạnh chỉ có Vệ Thụ cô mới hơi thả lỏng một chút, thở ra một hơi thật sâu.
“Còn lo lắng à?” Vệ Thụ ngồi trên cửa sổ lồi, nắm lấy tay Lâm Hòa, nhéo ngón tay mềm mại của cô chơi đùa.
Lâm Hòa lắc đầu, thành thật nói: “Chỉ là có chút thụ sủng nhược kinh, em cho rằng chú dì sẽ rất để ý đến công việc của em…”
Vệ Thụ hơi nhíu mày, “Sao lại nói như vậy?”
“Làm tác giả toàn thời gian,” Lâm Hòa cười nhạt nói, “Có rất nhiều người đều cảm thấy đó không phải là một công việc đứng đắn và chắc chắn.”
“Vậy dựa theo suy nghĩ của bọn họ thì anh mộ diễn viên l*иg tiếng, càng không phải là làm chuyện nghiêm túc gì cả.” Vệ Thụ trêu chọc.
Lâm Hòa hơi cúi mặt xuống, vui vẻ hơn một chút nói: “Chú dì đều rất tốt.”
Vệ Thụ khẽ cười, “Vậy khi nào em gả đến đây?”
Lâm Hòa bị câu hỏi của anh làm cho đỏ mặt, thẹn thùng rút tay về không chịu để ý đến anh.
Bởi vì Lâm Hòa nói một câu có rất nhiều người không tán thành nghề nghiệp của cô, Vệ Thụ liên tưởng đến một số chuyện, đêm đó trước khi đi ngủ hỏi cô vì sao trước kia lại thiết lập nhân vật nam chính và nữ chính trong《Bán sinh linh》là tướng quân và đào hát thanh lâu.
“Là dựa theo nghề nghiệp của Lăng Duyên và em sao?” Vệ Thụ rất tự nhiên hỏi.
Anh và cô chưa bao giờ kiêng dè nói chuyện về Lăng Duyên, Lâm Hòa cũng đã có thể đối mặt với quá khứ từ lâu, Lăng Duyên không phải là không thể nói đến, mà là một cố nhân đã cho cô một đoạn hồi ức tốt đẹp.
Cô cũng sẽ không cố tình trốn tránh trò chuyện về Lăng Duyên, cũng không phí công mà muốn đi quên anh ấy nữa.
Giống như lời Vệ Thụ nói, nếu anh ấy đã tới, thì sẽ lưu lại dấu ấn thuộc về anh ấy, không cần phải cố quên đi một điều gì đó, bởi vì đại não đã sớm lưu trữ nó lại.
Nếu cô có thể thản nhiên đối diện với cái tên Lăng Duyên này, có thể nhắc đến anh ấy một cách bình thường, thì cho thấy cô đã buông xuống đoạn quá khứ kia.
Lâm Hòa nghe được câu hỏi của Vệ Thụ, gật đầu.
“Ừm, là cố ý lấy thân phận tương tự để thiết lập ra nhân vật.”
“Thì ra là như thế này.” Anh thở dài, nằm trên giường, kéo Lâm Hòa còn ngồi trên người nằm xuống, ôm vào trong ngực, “Thì ra là đã từng chịu sự nghi ngờ của người khác?”
Lâm Hòa ngoan ngoãn dựa vào trước ngực anh, nhỏ giọng nói: “Đều đã trôi qua rồi.”
“Mộc Mộc, chúng ta vì thật lòng yêu thích mà làm một công việc nào đó, kỳ thật đã rất không dễ dàng gì, nhưng cũng rất may mắn.”
“Bởi vì mỗi ngày chúng ta làm việc, chính là điều mà chúng ta thật sự hứng thú và yêu thích.”
“Trên thế giới này, không phải tất cả mọi người đều có thể may mắn giống như chúng ta vậy, có thể biến hứng thú và yêu thích thành một nghề nghiệp, trở thành công cụ mưu sinh của mình.”
“Cho nên chẳng sợ dù có khó khăn hơn nữa, cũng đừng dễ dàng từ bỏ.”
Lâm Hòa khẽ cười, “Ừm.”
Thật ra cô đã từng nghĩ tới từ bỏ.
Cô đã từng nghĩ, viết xong《Bán sinh linh》thì kết thúc đi.
Kể từ đó Mộc Mộc Hòa cứ như vậy rời khỏi giới văn chương mạng, biến mất cùng một nhóm độc giả từ trước đến nay chưa từng gặp.
Nhưng mà.
Rốt cuộc cũng không bỏ được.
Cả đời cô có thể có được bao nhiêu sở thích mãnh liệt như thế?
Có lẽ không còn nữa.
Cô có lý do gì để không bao giờ viết lách nữa đây?
Dường như cũng không có.
Lúc ấy chỉ là Lâm Hòa đang rơi vào một vòng tròn lẩn quẩn không thoát ra được.
Cảm thấy mất đi Lăng Duyên, thì cả thế giới đều sụp đổ, làm gì cũng không thấy thú vị.
Nhưng mà sự thật lại nói cho cô biết, cho dù thế giới này có sụp đổ, nó vẫn còn có thể xây dựng lại một lần nữa.
Vệ Thụ chính là người đã kéo cô lên một lần nữa xây dựng lại thế giới mới.
Lâm Hòa vùi vào trước ngực anh cọ cọ vài cái, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Vệ Thụ, chờ đến khi hoa hồng nở, chúng ta kết hôn đi.”
Vệ Thụ ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cái trán bóng loáng của cô, trả lời: “Được.”
——
Một ngày nào đó sau khi kết hôn, Lâm Hòa đột nhiên nghĩ đến chuyện tạo một tài khoản Weibo, ở đó sẽ ghi lại những chuyện thường ngày trong thời gian mang thai.
Nhưng mà cô chỉ có một số điện thoại, hơn nữa đã đăng ký rồi.
Lâm Hòa cầm lấy điện thoại của Vệ Thụ, muốn dùng số điện thoại của anh để đăng ký.
Cô vẫn luôn biết ngoại trừ số điện thoại thường dùng, anh còn có một số khác không dùng đến, nhưng từ trước đến nay Lâm Hòa đều không lưu.
Bình thường cô cũng không chơi điện thoại của anh, càng sẽ không làm đột nhiên tập kích kiểm tra dò xét gì đó.
Vệ Thụ cũng không hỏi cô muốn làm gì, cô muốn điện thoại của anh thì anh đưa thẳng cho cô.
Kết quả sau khi Lâm Hòa lấy được điện thoại của anh mới nhớ tới mình cũng không biết số điện thoại khác của anh, đành nhập số điện thoại của mình vào điện thoại của anh, dùng sim 2 gọi đi.
Giây tiếp theo, trên điện thoại của cô hiện ra một dãy số.
Là một dãy số mà Lâm Hòa đã từng thuộc làu làu kia.
Đây là số Lăng Duyên đã từng dùng……
Lâm Hòa khϊếp sợ cụp mắt nhìn số điện thoại kia, cô không biết mình đã cúp máy như thế nào, sau đó lại mở phần tin nhắn của anh ra như thế nào.
Cô kéo xuống, rốt cuộc đã đến phần tin nhắn năm 2017 cô đã gửi đến số này.
Lâm Hòa chợt nhíu mày.
Cô nhớ rõ giữa đêm ngày 17 năm đó, cô nhận được một cuộc điện thoại từ dãy số này, hai người ai cũng chưa nói gì, đêm đó cô còn nhận được một tin nhắn kiểu như là súp gà cho tâm hồn.
Cô cảm thấy là tin nhắn rác nên tiện tay xóa đi, số điện thoại cũng không nghiêm túc xem, nhưng cô vẫn loáng thoáng nhớ rõ bốn số cuối cùng, hình như là……5960.
Mà Vệ Thụ thường xuyên dùng số điện thoại kia, số đuôi chính là 5960.
Lâm Hòa trở về màn hình chính, giả vờ như chưa phát hiện gì, cũng không dùng số điện thoại này của anh để đăng ký tài khoản Weibo.
Cô đặt điện thoại xuống, đứng dậy ra khỏi phòng, Vệ Thụ đang đứng ở trong sân cầm vòi nước tắm rửa chú chó săn lông vàng.
Người đàn ông mặc áo thun quần đùi đơn giản, trên chân đi dép lê, rất thoải mái khi ở nhà.
Lâm Hòa bước từng bước về phía, mới mang thai không lâu cô căn bản không nhìn ra bụng bầu.
Vệ Thụ thấy cô đi về phía này, tắt nước đi chạy về phía cô, khi chú chó săn lông vàng muốn cọ vào Lâm Hòa thì lập tức bế cô lên đi sang bên cạnh.
Lâm Hòa bị anh bế đế xích đu trên ban công, hai tay người đàn ông chống trên tay vịn ghế, khom lưng nhìn cô, trên mặt hiện ra nụ cười nhạt, đuôi lông mày và khóe mắt đều cũng cười theo.
Lâm Hòa ngửa mặt nhìn anh, trong mắt hiện lên một lớp nước long lanh.
Cô duỗi tay vòng quanh cổ anh, nâng nửa người lên dựa vào anh.
Cánh môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mỏng của anh, như là chuồn chuồn lướt nước uyển chuyển nhẹ nhàng.
Chỉ là cô không rời đi ngay, mà là từng chút từng chút một, chậm rãi ôm lấy anh hôn một nụ hôn sâu cùng anh.
Ánh nắng tươi sáng chiếu xuống trên đỉnh đầu, hai người tắm mình dưới ánh mặt trời ôm hôn nhau.
Thời gian dài đằng đẵng cùng lắm cũng chỉ đến như thế.
Có em, mỗi một ngày đều là một ngày đáng mong chờ nhất trong cuộc đời này.
- -----oOo------
Mỹ thực gia oanh tạc vị giác × Nam diễn viên bị bôi đen
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]