Edit: Mây
Vệ Thụ không nói chuyện quá nhiều với Lâm Hòa.
Trên thực tế, anh đều không muốn mở miệng nói chuyện ở trước mặt cô lắm.
Bởi vì không muốn cô khóc.
Anh luôn cảm thấy, cô khóc quá nhiều.
Bắt đầu từ lần đầu tiên anh liên lạc với cô, đến vài lần ở chung sau đó.
Mỗi lần cô đều khóc.
Nếu không phải là không thích giọng nói của anh, thì chính là quá thích.
Bởi vì giọng của anh giống với giọng của người nào đó mà cô đã để mất, cho nên mới khóc.
Vệ Thụ khẽ thở dài ở trong lòng, nghĩ thầm vì cái gì mình muốn cũng đoán được, làm cho bản thân anh rất buồn bực.
Nếu không lén biết được bí mật của cô, khi đối mặt với cô chắc là anh sẽ thấy nhẹ nhàng hơn một chút.
Hơn năm chiều, công việc trong ngày kết thúc.
Lâm Hòa nói với mọi người trong phòng làm việc: “Tôi đã đặt nhà hàng ở Lục Gia Chủy, tối nay mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Trước đó nghe được có cô gái nói muốn đi ăn gần Lục Gia Chủy, Lâm Hòa lập tức đặt nhà hàng kia.
Mấy cô gái vui vẻ hoan hô, một buổi chiều trôi qua, Lâm Hòa cũng không còn xa lạ và gượng gạo như khi mới gặp bọn họ, hơn nữa mọi người đều rất nhiệt tình, Lâm Hòa cũng từ từ hòa nhập vào trong bọn họ.
Hôm nay có tổng cộng bảy người tới phòng làm việc, Thất Thất chạy từ nơi khác tới, cộng thêm Lâm Hòa nữa, tổng cộng tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-ngai-ngu/3546904/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.