Edit: Mây
Sau ngày hôm đó, Đường Tranh cũng xuất viện, tuy rằng người không xuất hiện nhiều, nhưng đồ vật vẫn được gửi đến liên tục, mỗi ngày một bó hoa ngay cả sấm sét cũng không thể lay động được.
Làm cho Biên Duyệt mỗi ngày đều phải ném hoa tươi vào trong thùng rác.
Trong lòng Lục Bá Khiêm vẫn luôn có một chuyện muốn điều tra, anh nhờ người điều tra thì kết quả biểu hiện của người kia hoàn toàn không có vấn đề, nhưng đây lại chính là vấn đề lớn nhất.
Anh muốn nhanh chóng xuất viện đi gặp trùm buôn ma túy càng sớm càng tốt, nhưng bởi vì vết thương do bị súng bắn quá nghiêm trọng, bị cấp trên yêu cầu phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng ba tháng.
Ba tháng sau có kiểm tra xác định không có gì trở ngại, Chỉ là còn cần chú ý đến vết thương cách gần trái tim gần kia, vẫn không thể vận động quá mạnh.
Lúc này Lục Bá Khiêm mới được xuất viện.
Người đàn ông vừa mới ra khỏi bệnh viễn đã lập tức trở về quân đội, lúc đi gặp cấp trên, thấy hai vị thủ trưởng đang thương lượng chuyện nghi thức thăng cấp quân hàm cho anh.
Lục Bá Khiêm mặc bộ đồng phục quân trang màu xanh thông, chào hai vị thủ trưởng theo kính lễ tiêu chuẩn của quân đội.
“Bá Khiêm, đến đây đi, chúng tôi đang thảo luận chuyện nghi thức thăng cấp quân hàm cho cậu.”
“Thủ trưởng,” Sắc mặt Lục Bá Khiêm bình tĩnh lãnh đạm, gằn từng chữ nói: “Chuyện thăng quân hàm có thể đẩy ra sau một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-ngai-ngu/3546823/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.