Lúc xuống núi, Cố Nam Sơn cõng cô trên lưng, còn cô nằm trên tấm lưng rộng của anh, hay tay ôm lấy cổ anh."Chú nhỏ, lần trước chú say rượu... Chú còn nhớ mình đã nói gì không?"Hơi thở ấm áp của cô phả vào sau tai anh, hai bầu ngực mềm mại áp chặt vào lưng anh. Người đàn ông cố ý thả chậm bước chân, ngày đó anh cũng không say đến mức không biết gì. Anh còn nhớ đã nắm tay cô, nói với cô rằng cô là ôn nhu hương của anh."Còn nhớ, tôi nói... Em là ôn nhu hương của tôi."Trái tim người phía sau bỗng như ngừng đập giây lát, lúc trước cô nghĩ đơn giản là vì say nên anh mới nói lời đó, không ngờ rằng anh vẫn còn nhớ, khoảnh khắc này nhịp tim cô đập thình thịch dữ dội, như thể muốn phá tan áo xuân mỏng manh. Hai tay cô vẫn ôm chặt anh không buông, cô sợ rằng nếu chỉ hơi buông lỏng thôi, anh sẽ bị người khác cướp mất.
Buổi tối, Thanh Ca ăn một bát cháo thanh đạm, giữa không gian chùa yên tĩnh, ánh trăng treo trên ngọn cây, hương hoa nhài thoang thoảng từ xa bay lại đây, ngoài cửa sổ bóng người thưa thớt, một cơn gió thổi qua làm xao động hình bóng con người in trên mặt nước.Cô vô cùng thích cảm giác yên tĩnh này. Tượng Phật cổ kính luôn được chiếu sáng cho cô cảm giác yên bình, cô nằm dài trên giường, ánh sáng từ ngọn đèn phản chiếu bóng dáng mảnh mai của cô lên tường, hình bóng ấy bị kéo dài mãi.Cố Nam Sơn ở cách cô một bức tường, đột nhiên cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vao-tim-anh/3456625/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.