Lễ thất tịch năm ấy trùng với lịch đi công tác của Cố Nam Sơn, trước khi anh đi, cô gái nhỏ ôm chặt người anh, cho dù anh đi tới cửa đổi giày cô vẫn không chịu xuống, quả thực là vô cùng ỷ lại vào anh.
“Chú nhỏ, ngày thất tịch chú không về được sao?” Đôi mắt cô gái long lanh, hai cánh môi khép chặt, cô cắn cắn môi dưới.
“Chắc là không được rồi. Chú sẽ cố gắng về càng sớm càng tốt được không?” Người đó dỗ dành cô, hôn nhẹ lên khóe môi cô.
“Vậy thì chú phải hôn lâu hơn, đây là em đang đòi bồi thường đó.” Cô bắt đầu giở trò.
Cố Nam Sơn đồng ý, một tay anh đỡ eo cô, tay kia nâng cằm cô lên, đặt xuống nụ hôn thật sâu. Đầu lưỡi anh khuấy đảo trong khoang miệng cô, lướt qua hàm răng đều tăm tắp của cô. Bàn tay anh đặt trên eo cô nhẹ nhàng vuốt ve, Cố Thanh Ca say mê chìm đắm trong sự bù đắp ngọt ngào của anh.
“Đủ rồi, em bỏ cuộc.” Cô sợ cứ như này hai người sẽ lau súng cướp cò mất, trợ lý còn đợi anh ở dưới tầng.
Người đàn ông ngắm nhìn gương mặt đầy sắc xuân căng bóng của cô, hơi không muốn rời đi.
Anh cúi đầu xuống, chóp mũi anh cọ vào chóp mũi cô, thở dài, “Thanh Ca có muốn đi cùng chú nhỏ không?”
“Hửm, không cần, em không nghỉ học được.”
“Không thành vấn đề, chú xin nghỉ giúp em.”
Cô gái nhỏ cười ranh mãnh giống như một chú cáo nhỏ, “Được luôn, em đi thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vao-tim-anh/3456593/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.