Tôi lắc đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Không ổn!"
Khưu Thiên Trường lật đật lại sờ vào trán tôi, rồi lại xem vết thương trên tay tôi, "Có phải rất đau không, để anh gọi bác sĩ đến."
"Đừng đi!" Tôi vội vàng gọi anh ấy lại, tỏ ra vẻ mặt đáng thương xoa bụng nói: “Em đói quá, muốn ăn thịt, mấy miếng lớn ấy.”
Khưu Thiên Trường ngơ ngác, sau đó đột nhiên nở ra một nụ cười tươi, xoa đầu tôi nói: “Đúng là cô bé hư hỏng mà, biết dọa anh là giỏi.”
Anh ấy nói xong, anh như nhà ảo thuật lấy từ trên kệ xuống một chiếc hộp giữ nhiệt, đưa đến trước mặt tôi, mở ra, bên trong chính là món canh gà thơm phức: ”Ăn đi, may là anh đã chuẩn bị trước rồi đó.”
Anh ấy không đưa thìa cho tôi, mà ngược lại là múc một thìa canh đút tôi, tôi uống một ngụm, đưa tay lên: "Em bị thương tay trái chứ có phải tay phải đâu, không cần làm vậy đâu.”
"Anh muốn đút cho em!" Khưu Thiên Trường không đưa thìa cho tôi, mà ngược lại là múc một thìa canh đưa đến bên miệng của tôi, ánh mắt rất nghiêm túc, tôi cũng không làm bộ nữa, đành mở miệng húp canh thôi. Lúc ở yến tiệc tôi uống một bụng rượu, hoàn toàn không ăn gì cả, sớm đã đói rồi. Chúng tôi cứ như vậy, một người đút một người ăn, rất nhanh hộp canh đã hết. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ là đang lúc nửa đêm, tất cả mọi người đều ngủ rồi. Khưu Thiên Trường hẳn là lo lắng cho tôi nên mới ở bên để trông chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183800/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.