Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa nhưng tôi lại không hề quan tâm đến, bởi vì tôi chỉ có thể không ngừng dùng mảnh vỡ thủy tinh cắt tay mình để tránh mất đi lý trí, Tiêu Lạc Thiên đưa tới ly nước bị bỏ thuốc, sau đó thì Nhan Như Ngọc tới bắt gian sao?
Bọn họ tính toán hay thật chứ, trước giờ Tiêu Lạc Thiên không muốn ly hôn, chính là vì không muốn gánh chịu danh tiếng bỏ vợ không, và với việc lần trước thậm chí làm giả để tôi ký vào đơn ly hôn, nhưng tôi không đồng ý, vậy mà giờ họ lại nghĩ ra một cách như vậy.
Vì sao lại làm vậy chứ, lần trước khi nghe được những sự thật làm cho người ta khó mà chấp nhận được ở tại sân nhà của bà, tôi đã quyết định, mặc kệ Tiêu Lạc Thiên đưa ra điều kiện gì tôi sẽ đều đồng ý. Nhưng bây giờ thì tôi lại kiên quyết sẽ không đồng ý việc gì cả.
Bởi vì tôi phát hiện, tôi yêu Khưu Thiên Trường như vậy, tôi còn muốn gả mình cho anh ấy, vì sao lại để tiếng xấu của bản thân mình trở thành trở ngại giữa hai chúng tôi chứ.
"Chị họ, chị có ở đó không, Văn Kiệt nói rằng chị uống say rồi, chúng em đến thăm chị đây.” Nhan Như Ngọc nói tiếp. Tôi thở trầm một tiếng, nhìn về phía người đàn ông uể oải kia, nhớ là anh ta chắc có lẽ họ Vương, Nhưng mà anh ta bị đụng đầu khá nặng nên cũng không còn sức lực đâu mà đứng dậy nữa, giờ đang trong trạng thái hôn mê rồi.
Có lẽ là thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183798/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.