“Cô không tin sao?” Tiêu Lạc Thiên trầm mặt nói.
Ánh mắt tôi rất lạnh, nhìn anh ta cũng như những người xa lạ trên đường, tôi nói từng câu từng chữ: “Anh cảm thấy giữa chúng ta có sự tín nhiệm tồn tại sao? Chớ làm nhục ý nghĩa của từ tín nhiệm có được hay không? Chỉ có khi anh muốn cầu cạnh thôi thì lúc đó anh mới đối với tôi sắc mặt tốt. Nếu như vậy thì tôi không cần!”
Tôi đón gió bước từng bước đi ra. Ở đoạn ngã rẽ, tôi thấy Tiêu Lạc Thiên còn đừng tại chỗ cả người đều như bị một bóng mờ bao phủ. Đó là tư thế ưu thương khổ sở, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không cho là anh ta vì tôi mà khổ sở.
Gần đây xem ra tôi càng ngày càng không hiểu Tiêu Lạc Thiên. Anh ta có lúc biểu hiện rất quan tâm tôi, có lúc sẽ rất tuyệt tình. Có lẽ bởi vì Khưu Thiên Trường xuất hiện. Vậy nên anh ta cho là tôi chính là loại đàn bà không có có đàn ông là không chịu được sao? Quả nhiên người này chính là như vậy. Nếu có một người tranh giành món đồ đó với anh ta, anh ta sẽ cảm thấy đó chính là đồ tốt.
Lãnh một dấu tay trên mặt cùng với bàn tay trái bị phỏng, tôi cảm thấy cứ như vậy trở về. Nếu là Khưu Thiên Trường ở nhà đợi tôi, anh thấy được nhất định sẽ lo lắng. Vậy nên ngay khi đi ngang tiệm thuốc, tôi đã vào mua một ít thuốc tiêu sưng thoa lên mặt. Bàn tay phỏng thì cũng không đến nổi nghiêm trọng. Cũng bởi vì mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183777/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.