Bất kể như thế nào, những năm nay bà nội đối với tôi vẫn rất tốt. Tôi tứ cố vô thân bị đuổi ra khỏi nhà chỉ có bà nội là đối với tôi tốt nhất. Cho dù là giả nhưng những thứ kia tôi quả thật là có cảm nhận được.
Ngồi ở vị trí thuộc về mình, tôi bới cơm nhưng ăn cái gì trong miệng cũng không biết. Bà nội gắp thức ăn cho tôi, gọi Tiêu Lạc Thiên cũng gắp thức ăn cho tôi. Tôi yên lặng lựa thứ ăn ra đặt trên đĩa nhỏ, tiếp tục ăn cơm trắng.
“Không được ăn cơm trắng như vậy. Đối với thân thể không tốt. Nhìn cô xem cũng quá gầy rồi” Tiêu Lạc Thiên chú ý tới động tác của tôi liền gắp một chút cải xanh tới, lại hỏi tôi: “Có muốn tôi rót cho cô một ly nước nóng không?”
Tôi không thể nhịn được nữa, để đũa xuống nói: “Tôi không thích ăn cải xanh, tôi thích ăn thịt. Còn nữa nếu như tôi không thoải mái, không phải một ly nước nóng là có thể giải quyết được. Phiền anh lần sau không nên nói nữa, tôi đã nghe chán rồi”
Sắc mặt bà nội đổi một cái, để đũa xuống. Thật giống như bà già đi mấy tuổi: “Bà nội, cơm này con không ăn được. Con ra ngoài hóng mát một chút. Chờ lát nữa bà ăn cơm xong con có chuyện muốn nói với bà”
“Đường Vân!” Bà nội gọi tôi lại: “Bà nội biết con muốn nói điều gì. Ngày mai là ngày đại thọ sáu mươi tuổi của ông cụ Khưu. Quản lý Triệu và ông cụ Khưu là bà con. Nhất định sẽ đi. Chúng ta cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183775/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.