“Dĩ nhiên không phiền. Em muốn có kỳ hạn không?” Khưu Thiên Trường nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi lên hỏi.
Loại chuyện này còn có thời hạn sao? Tôi cau mày: “Anh nói thời hạn là bao lâu?”
“Cả đời này được không?”
“…” Tôi đỏ mặt bước từ trên xe xuống trốn. Lời tỏ tình quá êm tai. Trực tiếp kích thích trái tim tôi khiến cho tôi không có cách nào bình tĩnh được. Cả đời sao? Thật sự là quá tốt đẹp. Tôi cũng muốn mong đợi một lần.
Cho dù tôi cũng biết, anh ấy là cậu hai nhà họ Khưu cao cao tại thượng. Nhưng là tôi vẫn muốn để mặc cho mình đánh cuộc một lần, để anh ấy đi vào thế giới của mình.
Tôi đi tới công ty, ngay cả xử lý văn kiện tốc độ cũng mau không ít. Tiêu Lạc Thiên gọi điện thoại tới hết lần này đến lần khác. Tôi cảm thấy chúng tôi thật sự không có gì đáng nói. Cũng đã nháo loạn đến nước này, còn có cái gì để nói?
Cầm điện thoại di động đi đến nơi không có người. Tôi bắt máy, lạnh lùng nói: “Nếu như anh giữ vững ý muốn tôi cho Nhan Như Ngọc mở buổi họp báo thông báo mối quan hệ của anh với cô ta. Thì anh không cần mở miệng. Ý bà nội là chờ bà qua đại thọ bảy mươi. Có điều tôi thấy thời gian nửa năm này chúng ta cũng không cần gặp mặt đâu. Anh với Nhan Như Ngọc muốn như thế nào thì như thế đó. Không hẹn gặp lại” Tiêu Lạc Thiên sau khi nghe tôi nói những lời đụng vào tim đen thì liền nổi giận:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183768/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.