Tôi ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, nhiều năm như vậy rồi lúc nào bố cũng dùng giọng lạnh lùng khi nói chuyện với tôi, chưa từng có sắc mặt hòa nhã lần nào, một lần duy nhất có mềm mại hơn chút nhưng lại bởi vì Nhan Như Ngọc, cuối cùng tôi đã làm sai điều gì? Tại sao lại phải chịu đối đãi như vậy.
“Bố!” Giọng tôi không tránh khỏi nghẹn ngào: “Bố vì Nhan Như Ngọc mà quyết định hy sinh con thật sao? Con cũng là người, không phải không biết tổn thương.”
“Đây chẳng qua là tạm thời đối phó hoàn cảnh!” Đường Tế Thế vững vàng nói.
“Đúng vậy, tạm thời đối phó hoàn cảnh là con chẳng những phải chịu cảnh chị họ đoạt chồng mình, phá tan phá nát gia đình, còn phải giúp cô ta giải quyết tin tức không có lợi, thừa nhận mình là tiểu tam, liệu có còn phải tự tay dâng chồng lên trước mặt cô ta mà nói, tới đây, em họ, đây là chồng chị, giờ chị tặng anh ấy cho em, hi vọng em mãi mãi vui vẻ.”
Những tức giận tích tụ đã lâu ập tới, tôi dường như đang hét lên rồi: “Bố, chúng ta chẳng còn gì đáng để nói nữa, nếu cô ta đã dám làm thì sao còn sợ người khác nói? Buổi họp báo ngày mai không thể y như lời bố muốn được!”
Tôi đẩy cửa xe ra, tức giận đùng đùng bước xuống, hoàn toàn không để ý tới tiếng bố thét gào đe dọa. Nhiều năm trôi qua như vậy nhưng tôi vẫn sống chẳng khác gì cô nhi, ở nhà thì bị khinh rẻ, không có ai có thể bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183759/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.