"Đây là chị họ đau lòng rồi, thật đúng là tình sâu nghĩa nặng. Cái này có gì không tốt cơ chứ."
Nhan Như Ngọc chống cằm, không chút để ý nói: "Chị đã yêu Tiêu Lạc Thiên rất lâu rồi nhỉ. Để em tính xem, đại khái cũng cỡ mười năm rồi đó. Yêu thầm rất vất vả, có thể biến thành yêu quang minh chính đại là một chuyện không dễ dàng. Em là em họ, có thế nào thì cũng nên cho chị một cơ hội đúng không?"
Mặt của tôi lập tức biến sắc.
Chuyện tôi yêu thầm Tiêu Lạc Thiên, ngoại trừ mình tôi ra thì chỉ nói với Trương Hân vào cái ngày kết hôn, người khác bao gồm cả Tiêu Lạc Thiên cũng không biết, vì sao lại Nhan Như Ngọc lại biết được?
"Chắc là chị đang nghĩ sao em lại biết được đúng không? Chị họ ngốc của em, thấy cái dạng này của chị, em cảm thấy em thắng cũng không có cảm giác thành tựu gì cả."
Nhan Như Ngọc lười biếng tựa vào ghế sô pha, cô ta cười híp mắt: "Trước kia em cảm thấy chị làm như cô chủ nhà họ Đường rất được yêu chiều, còn em chỉ là một kẻ đáng thương đã mất bố mà thôi. Nhưng bây giờ chị mất mẹ rồi, bố không quan tâm, ngay cả chồng mà cũng yêu em."
"Ai chà chà, em nói như vậy hình như có chút quá đáng. Nhưng đây là sự thật. Chị họ, nhìn thấy chị sa sút như vậy, em có chút không đành lòng. DÙ sao thì em và anh Tiêu cũng đã có tình cảm nhiều năm như vậy rồi, cho nên em vẫn hào phóng một chút, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183743/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.