Trong hai năm, thậm chí nuôi một con mèo con hay con chó cũng phải có chút cảm xúc, nhưng ánh mắt anh ta nhìn tôi, ngoài sự khinh bỉ và chế nhạo, thậm chí không có bất kỳ cảm xúc nào khác trong đó.
Tôi mở tờ giấy thỏa thuận ly hôn ra, trên đó có viết một đoạn rõ ràng, yêu cầu tôi phải ra khỏi nhà, lý do rất đơn giản, tôi lừa dối trong hôn nhân và ngoại tình với nhiều người đàn ông, kèm theo cả tá bức ảnh. Tôi và nhiều người đàn ông, ngay cả Tống Văn Kiệt và An Kiến Văn cũng có. Khi tôi nhìn thấy những bức ảnh này, tôi gần như mất hết tỉnh táo.
Tiêu Lạc Thiên thật không biết xấu hổ làm sao để viết được một đoạn văn như vậy mà không có chút lưu tình nào, tôi bật cười, giọng nói quái dị đến mức nghe xong cũng cảm thấy sởn gai ốc: “Tiêu Lạc Thiên, tôi đã biết anh nhiều năm như vậy, bây giờ mới biết anh không biết xấu hổ như vậy, khi viết đoạn văn này, anh đã quên, anh cùng Lý Mẫn cùng nhau như thế nào rồi sao?”
“Không phải những điều này là sự thật sao? Đường Vân, tôi không muốn nói nhảm với cô, ký vào đi, từ sau chúng ta không có duyên nợ với nhau.” Tiêu Lạc Thiên thúc giục.
“Hay cho câu không có duyên nợ với nhau, anh có thể đổi trắng thay đen, làm mất uy tín của tôi, chẳng qua là để thể hiện sự vĩ đại của bản thân. Anh cho rằng tôi sẽ để cho anh thành công sao?” Lửa giận trong lồng ngực căng trào. Tôi khó có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183734/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.