Hiển nhiên là Khưu Thiên Trường mắt trợn trọn chỉ vào cái lỗ chó, không nói lời nào trong một hồi lâu, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là lối thoát quý giá mà em nói đã dùng hơn mười năm qua sao?"
Tôi đỏ mặt, xấu hổ vùi đầu vào trong ngực anh, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, cảm thấy ở trước mặt Khưu Thiên Trường mình thật sự không còn một tí hình tượng nào nữa. Lúc thảm hại, chán nản, thê thảm nhất đều bị anh ấy thấy hết rồi.
“Khi còn bé, tôi đã chạy trốn rất nhiều người rượt đuổi bằng con đường này và phải chịu đói, anh đừng có mà coi thường nó.” Tôi gồng mình, thanh minh một cách ngang bướng.
Cuối cùng thì Khưu Thiên Trường vẫn không dẫn tôi chui qua lỗ chó đó mà cõng tôi nhảy qua tường. Với thân phận của anh ấy thì có hơi thô lỗ, trông không khác gì một tên trộm, nhưng anh ấy đã leo qua một cách hào hứng, đôi mắt bồ câu của anh chớp chớp lộ vẻ hứng thú, cõng tôi nói: “Đi thôi, Hoàng Tử đưa em rời khỏi rừng rậm u ám này."
Tôi lại hơi muốn khóc, với những đòi hỏi vô lý của tôi như thế vậy mà anh ấy vẫn có thể đáp ứng được, hơn nữa lại còn nhảy qua tường nhà họ Đường. Thử hỏi xem có người phụ nữ nào mà không động lòng cho được chứ. Lúc tôi muốn được người ta đưa đi, anh ấy giống như một Bạc mã Hoàng tử bất ngờ xuất hiện đưa tôi rời khỏi cái nơi mà tôi nhu nhược yếu đuối không muốn đối mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183730/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.