Chuyện đứa bé cứ thế bị bỏ qua, đánh thắng một trận, địch tổn thất một nghìn, tôi cũng bị tổn hại đến tám trăm. Tôi mệt mỏi nằm trên giường bệnh, vừa nãy trước mặt bác sĩ anh ta còn đối xử dịu dàng với tôi, thề thốt sẽ làm một người chồng tốt hai mươi tư giờ nhưng chỉ vừa nhận một cuộc điện thoại, anh ta đã bỏ đi để tôi lại một mình.
Tuy Tiêu Lạc Thiên nói với tôi là công ty có việc gấp cần giải quyết, muốn tôi nghỉ ngơi thật tốt nhưng tôi không cần đoán cũng biết là điện thoại của ả tình nhân bé nhỏ kia. Nếu không thì sao anh ta lại có vẻ mặt vừa đau lòng vừa băn khoăn như thế được.
Tôi cố gắng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống cổng bệnh viện thấy Tiêu Lạc Thiên đang ôm một bóng người xinh đẹp từ từ rời đi. Đó không phải là Lý Mẫn nhưng tôi vẫn thấy có chút quen mắt, bỗng nhiên tôi nhớ lại một đoạn ký ức không vui vẻ cho lắm.
Sao lại thế được, người đó vẫn còn đang ở Mỹ, tại sao lại quay về? Tôi lắc đầu, cố xóa những ký ức trong đầu đi. Năm đó Nhan Như Ngọc ra đi một cách dứt khoát như vậy, nếu biết tôi và Tiêu Lạc Thiên còn chưa ly hôn, sao cô ta có thể hạ mình làm kẻ thứ ba chứ? Hơn nữa, bên cạnh Tiêu Lạc Thiên còn có một Lý Mẫn có quan hệ mập mờ nữa.
Tôi cuộn mình trong chăn, cố gắng co mình lại để cảm nhận một chút ấm áp trong chăn nhưng lại thất bại. Rõ ràng bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183707/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.