Nhưng anh ấy nói đúng, người đứng đắn sẽ không ra ngoài khi trời tối, người không đứng đắn mới ra ngoài, ví dụ như đôi trai gái cách mười mét phía trước.
Tôi vỗ anh ấy, hất cằm chỉ cho anh ấy nhìn: "Đại ca anh tới kìa"
Anh ấy thờ ơ nhìn qua, sau đó nhân cơ hội tôi không chú ý trộm hôn lên mặt tôi mới bất đắc dĩ buông tôi ra: "Là đại ca của em".
Chờ tới khi chúng tôi đứng ngay ngắn thì họ cũng tới.
Mặt Tiêu Lạc Thiên lập tức xám xịt khi nhìn thấy tôi: "Em, em..."
"Em" hồi lâu vẫn chưa được một câu đầy đủ.
Tuy ngữ văn kém nhưng thị lực rất tốt, ba giây sau đã lướt tới Khưu Thiên Trường bên cạnh tôi, sắc mặt anh ta lập tức tối sầm lại.
Tôi còn tưởng anh ta sẽ giận dữ mắng chửi tôi nhưng ai có thể ngờ tới người ta hoàn toàn áp dụng nguyên tắc có thể ra tay tuyệt không nói nhiều, đi tới tát tôi một cái.
Thực sự mà nói lúc đó tôi vẫn còn hơi sững sờ và vô cùng oan ức, anh ta có thể cho tôi mang giày rách nhưng tôi không thể đội nón xanh cho anh ta?
Nhưng rõ ràng anh ta chỉ lo tôi có vượt tường hay không còn bản thân lại quên mất người tình của mình đang đứng kế bên, mãi tới khi Khưu Thiên Trường kéo tôi ra phía sau anh ấy, giọng điệu không tốt hỏi anh ta: "Tiếu Lạc Thiên, lẽ nào anh không biết trời tối kéo phụ nữ tới công viên đánh Vân Vân rất kỳ lạ sao?"
Tiếu Lạc Thiên nghẹn lại lén hất tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183700/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.