“Mẹ, mẹ xem này”. Đường Uyển đưa bản vẽ trên tay cho Hồ phu nhân.
“Tam nương vẽ tranh sao?”. Hồ phu nhân trước cười trêu ghẹomột tiếng, sau đó mới tiếp nhận bản vẽ, vừa mở ra Hồ phu nhân liền lắpbắp kinh ngạc, lập tức cuộn nó lại, rồi hỏi. “Tam nương, này là…”.
“Mẹ, không phải mẹ nói con và chị dâu cả chuẩn bị quà mừng nămmới cho Đại bá phụ, Tam thúc và nhà hai chị dâu sao? Con thấy danh mụcquà tặng năm ngoái chủ yếu là đồ ăn đặc biệt, quần áo thêu cho nữ quyến, bình hoa, chén đĩa, bộ ấm chén trà hoặc tranh chữ lâu năm, vân vân,trong đó tương đối quý trọng chính là tranh chữ”. Đường Uyển cười khanh khách. “Nhưng mà con nhìn rồi, vài thứ kia không có gì đặc biệt cả, chắc chắn khôngthể khiến người ta yêu thích chẳng buông tay được. Con nghe chị dâu cảnói chiếc bình hoa men ba năm trước đây chúng ta tặng cho nhà Tam thúclàm quà cưới lại được gia đình Đại bá tặng làm quà mừng năm mới…”.
Hồ phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu, lại khôngbiết nên nói gì cho phải, quà nhà mình tặng đi, dạo qua một vòng bênngoài lại bay về kho nhà mình, chuyện như vậy thật ra không hiếm, chẳngqua khi nhận khiến người ta dở khóc dở cười mà thôi.
“Con nghĩ đồ cứ tặng tới tặng lui cũng không hay, ai biết đồ nàycó phải do nhà khác từng tồn kho hay không, cho nên con vẽ mấy bộ bìnhhoa, chén đĩa, ấm tách kiểu dáng mới lạ suốt hai ngày nay. Một bộ là hoa mẫu đơn đón xuân, một bộ là cá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-uyen-song-lai/2156826/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.