“Mẹ, hai người vừa đi đâu về vậy?”. Lục Du vừa về đến nhà,chưa ngồi xuống uống được ngụm trà nóng, cả người đang lạnh ngắt, liềnvào phòng khách, thần sắc không tốt lắm.
“Sao, mẹ đi đâu còn phải báo cho anh nữa ư?”. Được PhùngUyển Nhược dỗ dành, Đường phu nhân không còn điên tiết như ban nãy,nhưng chưa hẳn là hết giận, chẳng qua áp chế xuống thôi, bị Lục Du hạchhỏi, Đường phu nhân lại nổi máu lên, uổng công bà ta làm tiểu nhân longhĩ cho con trai, sao nó dám nói chuyện với mình thế chứ?
“Con trai không dám”. Thấy sắc mặt và ngữ khí Đường phu nhân không tốt, Lục Du lập tức hạ giọng, vẻ lạnh lùng biến mất, miễn cưỡngnặn ra một nụ cười. “Con trai chỉ quan tâm mẹ thôi, sức khỏe của mẹvốn không tốt lắm, bên ngoài lạnh lẽo đóng băng, lỡ đâu mẹ cảm lạnh thìbiết làm sao?”.
Biết con trai nói chỉ để dỗ mình vui vẻ,cũng biết ắt hẳn nó hay tin mình đi nhà họ Triệu nên mới hùng hục một bộ mang binh hỏi tội, Đường phu nhân vẫn hưởng thụ, trên mặt tươi cười. “Ra ngoài ngồi xe ngựa, trong xe có chậu than sưởi, làm sao cảm lạnh được, con đúng là quan tâm không đâu”.
“Con không quan tâm mẹ còn quan tâm ai?”. Lục Du cười nịnh nọt, sau đó hỏi. “Thời tiết lạnh như thế, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng khiến mẹ không thể không ra ngoài?”.
Xem ra nó quyết tâm truy hỏi kĩ càng sự việc. Nụ cười của Đường phu nhân tắt ngúm, thản nhiên như không. “Thì như con đang nghĩ đấy, mẹ dẫn Uyển Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-uyen-song-lai/2156812/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.