“Huệ Tiên, từ từ đi, không cần sốt ruột”. Nhìn Đường Uyểndường như thong dong, thật ra đang âm thầm sải nhanh bước chân hơn,Triệu Sĩ Trình biết nàng không điềm nhiên như nàng tỏ vẻ.
Còn dám nói vậy nữa — Đường Uyển bất mãn liếc chàng một cái, nếukhông vì chàng ồn ào đòi vẽ mi cho nàng thì dù dậy trễ một chút cũngkhông đến nỗi muộn đến giờ này. Tân hôn ngày đầu, cha mẹ chồng và ngườilớn trong họ chờ nàng đi kính trà, người này cứ quấy rối hại nàng chậmtrễ, chẳng biến bị người ta chê cười thế nào.
Đường Uyển liếc, Triệu Sĩ Trình biết nàng giận thật, chàng vội vàng cười nói. “Cha mẹ rất khoan hậu, chỉ là chút chi tiết nhỏ, bọn họ sẽ không nói gì”.
“Người lớn trong họ thì sao?”. Đường Uyển đáp lời, bước chân vẫn không chậm lại. “Hôm nay thân thích đến rất nhiều, chắc mọi người sẽ cho là em không biết quy củ”.
“Yên tâm đi, họ nhất định không nói gì”. Triệu Sĩ Trình trấn an Đường Uyển, về phần những người kia thật có nói gì không chàng chẳng quan tâm, cuộc đời chúng ta nếu mọi chuyện đều nhìn sắc mặt kẻ khác màlàm, suy nghĩ cho tâm tư người ngoài cuộc, vậy sống thật mệt chết điđược, chàng tin dù bọn họ có ý kiến gì, cha mẹ ngồi đó, cũng không dámnói năng bậy bạ.
Đường Uyển lại liếc chàng một cái nữa, bước chân dần chậm lại — Không phải Triệu Sĩ Trình thuyết phục được nàng, mà là hai người đã đến cửachủ viện, nếu còn vội vội vàng vàng chạy tọt vào trong sẽ rất thiếu đoan trang.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-uyen-song-lai/2156805/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.