Có chị em nhà họ Vương dạo khúc nhạc đệm nho nhỏ, Đường Uyển ngượclại bình tĩnh hơn nhiều. Đã đến đây sao tránh được gặp phải một số người không nên gặp, tất phải có người tò mò hoặc làm khó dễ mình, nói vàicâu mình không muốn nghe, so với nghĩ đông nghĩ tây, không bằng điềuchỉnh tâm lý, người ra chiêu nào ta đỡ chiêu ấy.
Đường Uyển biến hóa Uông Ngọc Trân nhìn thấy, thần kinh căng như dâyđàn cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, người có tâm muốn thử dùng lờicông kích chị không chấp, chị tin tưởng bản thân có khả năng cản hếtchúng cho Đường Uyển, thậm chí phản kích bọn họ, điều chị lo lắng nhấtlà Đường Uyển tự làm rối mình, rúc vào vỏ ốc, hiện tại có vẻ Đường Uyểnđã nghĩ thông, chị yên tâm không ít.
Đi vài bước đã tới đình nghỉ chân, bên trong có khá nhiều người ngồi, thấy hai người tiến vào, không hẹn mà cùng ngoái nhìn, không khí hơingưng đọng một chút, hai người chưa kịp phản ứng họ đã thu ánh mắt về.
“Ngọc Trân, lại đây ngồi đi”. Một người cười vui vẻ tiếpđón, Đường Uyển lướt mắt khẽ nhìn, là Dương thiếu phu nhân Lâm Ngữ Hội – bình thường quan hệ với Uông Ngọc Trân khá tốt, bên người chị ấy vừahay còn chỗ trống.
“Cô đến sớm quá nhỉ”. Uông Ngọc Trân cười rồi đi qua, ngồixuống, Đường Uyển cũng tự ngồi bên cạnh, mỉm cười hiền lành với cô gáinhỏ bên cạnh Lâm Ngữ Hội đang nhìn mình tò mò, cô gái hơi thẹn thùng,ngượng ngùng một chút liền đỏ mặt.
“Nha đầu kia nằng nặc đòi đến sớm ngắm hoa, tôi đành đến sớm chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-uyen-song-lai/128744/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.