“Mẹ, xảy ra chuyện gì, sao mẹ lại…”. Đường Uyển thấy mặt Hồphu nhân xanh mét, trong lòng vô cùng lo lắng, không biết rốt cuộc đãxảy ra chuyện gì khiến Hồ phu nhân lập tức ra lệnh thu thập hành lý vềnhà, hoàn toàn mất đi vẻ thanh thản ban nãy.
“Tam nương, mẹ hỏi con, con nhất định phải trả lời chi tiết”.Hồ phu nhân nghiêm túc nhìn Đường Uyển, ánh mắt sắc bén ít khi gặp,Đường Uyển thận trọng gật đầu, sắc mặt bà hòa hoãn hơn một tí, gằn từngtiếng một. “Kinh nguyệt tháng này của con đến chưa?”.
Ơ? Đường Uyển chẳng hiểu Hồ phu nhân bỗng nhiên hỏi đến chuyện này làm gì, nàng kinh ngạc nhìn Hồ phu nhân. “Mẹ, sao tự nhiên mẹ hỏi chuyện này?”.
Vì sao hỏi chuyện này? Nếu con không nôn ọe liên tục trước mặt Lục Vụ Quan thì mẹ hỏi cái này làm gì? Thấy con gái ngơ ngác khó hiểu, Hồ phunhân chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn đau, nhưng nói thẳng ra thì bà khôngthể. Hơi hơi giãn sắc mặt, bà nghiêm túc nhìn Đường Uyển. “Con không cần biết vì sao, chỉ cần trả lời chi tiết cho mẹ là được”.
“À ~ Dạ”. Đường Uyển lên tiếng, âm thầm nhớ lại chu kỳ kinhnguyệt của nàng — nàng sống lại mới được nửa tháng, nửa tháng này kinhnguyệt không tới, mà trước đó có hay không thì nàng đã quên mất. Nhưngnàng nhớ mang máng là sau khi Lục Du nghe lời mẹ viết giấy bỏ vợ xong,nàng nhận giấy không hiểu tại sao cộng thêm bất ngờ chịu cú sốc quá lớnliền ngất đi, tỉnh lại phải điều dưỡng hơn nửa tháng mới có thể miễncưỡng xuống giường đi lại.
Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-uyen-song-lai/128737/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.