Nhắc đến Tạ Cường, Tưởng Minh chỉ hận không thể ngũ mã phanh thây hắn cho hả giận. Tạ Cường có thể nói là bạn thuở nhỏ của y, chỉ là không phải bạn bình thường, mà chính là oan gia từ nhỏ. Từ hồi bé tí Tạ Cường đã luôn tranh giành với y: nhà trẻ là giành ăn, tiểu học là giành cục gôm của y, trung học là giành bóng rổ, cao trung thì giành bạn trai… =.=
Hai nhà có thể nói là mấy đời thân nhau, giống như nhà y với nhà Mục Kiền vậy, cho nên hướng cha mẹ mà cáo trạng tiểu hài tử đó không phải là chuyện sáng suốt gì. Đánh không lại người ta, mắng người, lại càng không có tinh hoa như người ta… cho nên Tưởng Minh sống tròn mười bảy năm dưới ách áp bức của hắn. Cho đến trận hoả hoạn lớn năm đó, Tạ Cường ác ma rốt cuộc thăng thiên, nhưng y trăm triệu lần không nghĩ đến khả năng hắn trở lại, lại còn thay đổi cả vẻ ngoài… Việc này thật quỷ dị mà!
“Ngươi không phải đã chết rồi sao, chạy đến đây làm gì?”
“Thiên đường vào không được, địa phủ lại không lưu, không có biện pháp a!” Hai người ngồi trong văn phòng của Tưởng Minh, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ngươi tìm ta là có ý gì?” Tưởng Minh nhìn nhìn mặt Tạ Cường, nhìn như thế nào cũng thấy không được tự nhiên. Tuy rằng khuôn mặt mới nhìn vẫn có chút tương đồng, nhưng tỉ mỉ mà nhìn vẫn là hai người khác nhau, thế nhưng thanh âm lại vẫn như trước, thật… doạ người a!
“Kì thật… ta đến tìm ngươi… là muốn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tru-thien-nhat-dung-tru-nhat-the/199180/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.