Ngay ngày hôm sau, Tạ Cường liền tức tốc bay từ Mỹ về nước, nhìn thấy Tưởng Minh chỉ thở dài chứ không nói gì. Mập Mạp vỗ vai hắn tỏ ý thông cảm, dù sao thời gian dài như vậy mà giữa hai người bọn họ chẳng có ai tin ai thì đúng là rất thương tâm a.
“Ngươi chuẩn bị đi tìm y sao?” Ngồi trên xe, Tưởng Minh hỏi.
Tạ Cường châm một điếu thuốc, vẻ mặt tiều tuỵ, mái tóc rối bời, đến râu cũng chưa kịp cạo, nhìn qua như già đi cả chục tuổi.
“Ừ…”
“Sau đó thì sao? Ngươi sẽ làm thế nào? Tha thứ y, khẩn cầu y làm hoà trở lại?”
Tạ Cường lắc đầu: “Ta chỉ muốn hỏi rõ, vì cớ gì không một tiếng rời đi ta, vì cớ gì lại gạt ta…” Hắn thống khổ nhắm mắt lại, điếu thuốc trong miệng đã bị cắn nát từ khi nào không biết.
“… Đừng quá đau buồn…” Mập Mạp thật không biết phải an ủi làm sao, nhìn hắn khổ sổ trong lòng cũng thấy khổ sở theo, dù sao cũng là bằng hữu với nhau.
“Reng reng…” Tạ Cường lôi di động trong túi ra, là Tiêu Kỳ gọi đến. Hắn có chuyện gì cần gọi cho mình sao?
“Uy, Tiêu Kỳ à?”
“Ân, Trương Khải Khải về nước rồi… Ngươi biết chưa?” Đầu dây bên này, Tiêu Kỳ cầm lấy tay An Tạp, phân vân không biết có nên nói hay không.
“Ta biết.”
“Ừm… ta có thấy y ngày hôm qua…”
“……”
“Y đến quán của ta uống rượu, ta có khuyên nhưng y không nghe… Tốt nhất là ngươi đến khuyên nhủ y…” Nói xong hai người cúp điện thoại.
Tạ Cường trầm mặc thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tru-thien-nhat-dung-tru-nhat-the/1333812/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.