Mập Mạp đã tỉnh, nhưng nằm ỳ trên giường như bệnh nhân bại liệt, không thèm nhúc nhích. Tiêu Kỳ nhìn mà chịu không nổi, An Tạp tên kia đang làm cái khỉ gì thế a?
Một lát sau An Tạp từ bên ngoài trở về, mang theo túi đồ ăn.
“Mập Mạp, thẳng thắn với ta một lần nhé, ngươi có thích Tưởng Minh hay không?” An Tạp ngồi bên giường bắt đầu màn bức cung.
“Ân.” Mập Mạp gật đầu, thế nhưng cũng có ích gì nữa đâu, Tưởng Minh sẽ không về nước…
“Ngươi nếu thật sự thương y, vậy phải truy a! Hiện tại ngươi có chỗ nào không tốt, hử? Người không béo, mặt nhìn không xấu, chẳng lẽ không có niềm tin sẽ truy được y sao?”
“Soạt!” Mập Mạp ngồi bật dậy. Đúng thế! Hắn đã gầy xuống, nhìn qua không có gì khác người bình thường, vậy tại sao vẫn không dám can đảm cơ chứ! Trước kia tự ti của hắn hoàn toàn là do béo, nay đã thoát khỏi phận béo, còn chờ cái gì mà không đem người trở về? Mập Mạp xốc chăn lên, bắt đầu mang giày.
“Uy, Mập Mạp? Ngươi không phải muốn chạy đến nước Mỹ liền chứ hả?”
“Không có, ta muốn vào WC…” Vừa rồi giả chết, Mập Mạp không cảm giác được mình mắc tiểu, nhưng bây giờ căng đầy sức sống, cái thận của hắn cũng đã căng sắp vỡ ra rồi.
“……”
.
.
.
Nước Mỹ. Tưởng Minh vừa kéo hành lý ra khỏi sân bay thì…
“Ô, bảo bối của mẹ! Ngươi rốt cuộc cũng đến, làm mẹ nhớ muốn chết! Lại đây cho mẹ ôm một cái xem nào, sao mà gầy thành cái dạng như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tru-thien-nhat-dung-tru-nhat-the/1333791/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.