" Hừ!! Tiểu bối vô tri... Ngươi giám hạch sách ta sao? Ngay cả cha ngươi cũng chưa giám trước mặt ta nói như vậy! Ngươi còn chưa phải là chủ nhân chân chính của Trần Bộ,chỉ là một tên thiếu chủ mà thôi, chúa đã không xem Cổ Bộ gia chủ ta thành cái dạng gì rồi,ngươi muốn giết hắn hỏi qua ý kiến của ta chưa, huống hồ gì bên cạnh ta còn có Thái Thượng trưởng lão của Dược Môn đây, ngươi cho rằng thiên hạ này là của Trần Bộ các ngươi rồi sao!"
Ám Vệ dưới danh nghĩa Cổ Thạch Thiên kia,giọng bất mãn pha lẫn miệt thị nói ra, mà điêu này đến tai của Trần Thế Hào liền là như kim châm đâm vào màng nhĩ,bởi vì một kẻ tự cao tự đại như hắn hận nhất là kẻ đứng trên đầu của mình mà chỉ trỏ, mặc dù người đó là cha hắn, huống hồ gì những lời Cổ Thạch Thiên nói không sai, tuy hắn ôm được đại thụ che trời là Long Thiên Minh, lại nuốt Băng Bộ bỏ vào trong túi, nhưng mà vẫn chưa là gì nếu so với Cổ Bộ và Dược Môn kia, hắn trong lòng vô cùng khó chịu nhưng vẫn mặt tươi cười!
" Thế Hào không giám! Cổ Tiền Bối dạy chí phải,Thế Hào xin tâm lĩnh"
" Hừ " Ám Vệ kia hừ lạnh một tiếng ra vẻ bất mãn,nhưng trong lòng cười lạnh " Kẻ có thể vui cười với người mắng mình, không phải thằng ngu cũng là kẻ tiểu nhân hèn hạ đê tiện, những kẻ như thế này đều âm mưu thâm độc một bụng xảo trá, thảo nào thiếu gia bắt bọn hắn đả thương người trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tro-ve-tai-di-the-gioi/1820422/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.