Hạ Tố Mẫn nghĩ bụng: "Có phải ai đẹp trai cũng vậy không nhỉ? Hay chẳng qua chỉ có anh ta là vậy, mình có lòng tốt thế mà!"
Cô nhân viên bấm vài nhấy chuột trên màn hình rồi in hoá đơn đưa cho Hạ Tố Mẫn. Cầm hoá đơn xem xong rồi cô lấy tiền từ trong bóp ra đưa cho cô nhân viên, trong lúc chờ nhận lại tiền thối, Hạ Tố Mẫn nhỏ giọng hỏi nhỏ cô nhân viên:
"Cô nói chàng trai kia là khách VIP ở đây vậy cô biết anh ta hay mua hoa hướng dương làm gì không?"
Thật ra Hạ Tố Mẫn cũng rất tò mò.
Cô nhân viên cũng thật thà trả lời: "Là đi viếng thăm phần mộ của người thân. Tuần nào cũng thế, năm nào cũng thế."
Hạ Mẫn thắc mắc: "Vì sao lại là hoa hướng dương chứ?"
Cô nhân viên nhúng vai tỏ vẻ cũng không biết lắm: "Có thể là do anh ấy không nhìn thấy được, hoa hướng dương này có khi lại xoa dịu được nỗi lòng của anh ấy."
"Sao cô lại biết anh ấy đi viếng người thân?" Hạ Mẫn lại tiếp tục hỏi.
"Tôi làm ở tiệm hoa này hai đời chủ rồi, đã làm từ lúc mới biết tính toán. Nhiều năm về trước anh ấy cùng một ông chú tóc đã bạc đến đây đặt vòng hoa tang. Từ đó về sau mỗi tuần anh ấy đều đến đây để mua một đoá hoa, đã rất nhiều năm rồi." Cô nhân viên kể bằng giọng nói có chút xót xa.
Hạ Tố Mẫn ngẫm lại, phải chăng chính cô đã quá khắc khe, dù sao cũng chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tong-anh-la-anh-sang-doi-em/2656728/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.