Hạ Tố Mẫn vừa thấy là đã thích thú đến tột cùng, cầu mong trong lòng rằng qua ngày hôm nay thôi cô sẽ trở thành sinh viên của ngôi trường này.
"Em ở đây đợi anh, anh đi gặp giáo sư để nộp bài." Tống Trị nói.
Hạ Tố Mẫn gật đầu: "Anh đi đi, để em tự đi tham quan được."
"Em chắc chứ?" Tống Trị hiếp đôi mắt nghi ngờ nhìn Hạ Tố Mẫn trước mặt.
Hạ Tố Mẫn thấy vậy liền nhanh chóng vỗ ngực xưng tên, mạnh miệng nói: "Em chưa bao giờ lạc đường, anh yên tâm. Có khi một lát tham quan xong em đi tìm anh nữa đấy chứ!"
Tống Trị nở nụ cười không thể sượng hơn: "Mong là vậy."
Sau khi Tống Trị rời đi, Hạ Tố Mẫn tiếp tục cuộc hành trình tham quan ngôi trường của mình. Khuôn viên trường rất rộng, sãi bước dưới bóng râm của những tán cây lớn hoà vào vài cơn gió mát, dưới ánh mắt một hoạ sĩ đầy thơ mộng của Hạ Tố Mẫn, từng tất gạch mà đôi chân cô bước qua đều như nở rộ đầy hoa tươi. Rất xinh đẹp, rất kỳ vọng.
Thả hồn theo những khác khao niềm tin đặt ở ngôi trường này, Hạ Tố Mẫn tình cờ lạc đến khu B của trường, chính là khu dành cho âm nhạc. Khác hoàn toàn với những khu còn lại, màu sơn tường của khu âm nhạc lại mang một vẻ lịch lãm với tông màu xám trắng cực kỳ trang nghiêm và điềm tĩnh.
Hạ Tố Mẫn ngây ngất đứng nhìn một dãy phòng học rộng thênh thang trước mắt, bên tai nghe được những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tong-anh-la-anh-sang-doi-em/2656725/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.