🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bóng hình của Dương lão sư nhìn từ xa trông rất cô đơn, dường như cả thế giới nhộn nhịp sắc màu đang bỏ quên một người như anh. Hạ Tố Mẫn từ từ tiến lại gần cho đến khi giữa cô và Dương lão sư chỉ cách nhau khoảng ba người đứng.



“Xin chào Dương lão sư.” Hạ Tố Mẫn cất lời.



Hàng lông mi của Dương lão sư hơi run nhẹ, anh từ từ mở mắt ra và đáp lại một câu: “Là cô à?”



Hạ Tố Mẫn không hiểu lắm câu nói này, cô không nghĩ một người khiếm thị như anh lại có thể nhận ra hai người họ từng gặp nhau.



“Dương lão sư nhận ra tôi sao?” Hạ Tố Mẫn hỏi.







“Tôi nhận ra giọng nói của cô.” Vì là người khiếm thị, bù lại khứu giác và thính giác của Dương lão sư rất tốt, mùi hương hoa anh đào trên người của Hạ Tố Mẫn ngay ở tiệm hoa đã khiến anh nhận định được.



Hạ Tố Mẫn có đôi phần ngại ngùng ngồi vào chiếc ghế đá bên cạnh, tự giới thiệu: “Hôm nay tôi đã là sinh viên của trường Hội Học Viện Mỹ Thuật Quốc Gia rồi, nói cách khác thì Dương lão sư bắt đầu từ hôm nay sẽ là thầy của tôi.”



Giọng nói của Hạ Tố Mẫn phát ra từ bên phải nên Dương lão sư có hơi xoay đầu: “Cô là sinh viên khoa âm nhạc sao?”



Sinh viên học khoa âm nhạc đa số đều sẽ chọn giảng viên khác để học đàn piano, một phần vì như Tống Trị đã nói. Dương lão sư vì là người khiếm thị nên cách dạy học

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tong-anh-la-anh-sang-doi-em/2656717/chuong-11.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Dương Tổng, Anh Là Ánh Sáng Đời Em
Chương 11: Vẽ người
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.