Chương trước
Chương sau
Hạ Tố Mẫn thầm vui ra mặt, cô mở cửa bước vào nhà nhanh chóng để cuốn tập vẽ lên bàn rồi cầm điện thoại nhấn vào số máy mà Tống Trị gửi và gọi.

Không một động tác thừa thãi, hồi chuông đang reo lên từng nhịp mà y như rằng trước mắt Hạ Tố Mẫn nhìn thấy mỗi cái chớp mi của Dương lão sư. Cảm xúc bắt đầu hồi hợp, bàn tay còn lại cũng vô thức nắm chặt lấy chiếc gói trên sofa.

Chuông đã reo trong máy rất lâu, không ai nhận máy cho đến khi cuộc gọi kết thúc. Hạ Tố Mẫn nhìn trên màn hình điện thoại một cuộc gọi đi chưa được nhận, cảm xúc phấn khích lúc nãy bây giờ đã bị thay thế bởi ánh mắt có chút thất vọng.

Hạ Tố Mẫn tự hỏi, trời đã tối rồi, gọi điện cho Dương lão sư như vậy có phải không hợp lý hay không? Với lại chính bản thân cô và Dương lão sư cũng chỉ gặp có vài lần, không thân thiết đến mức phải gọi điện thoại hỏi thăm vài câu.

Nhưng mà!



Hạ Tố Mẫn cô đâu phải người dễ bỏ cuộc, đàn piano đó cô nhất định phải học cho bằng được, mà người dạy cô nhất định phải là Dương lão sư.

Cầm chiếc điện thoại siết chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt Hạ Tố Mẫn rơi xuống tập vẽ trên bàn rồi từ từ cũng buông thả bản thân dựa người ra sau.

Thời gian rất nhanh đã tới lúc Hạ Tố Mẫn nhập học vào trường Trường Hội Học Viện Mỹ Thuật Quốc Gia. Hôm nay bầu trời trong xanh không một gợn mây, chính là một kiểu điển hình của một khởi đầu suông sẻ.

Chỗ ở của Hạ Tố Mẫn cũng gần trường, quãng đường đi xe bus cũng tầm mười lăm phút nên cô cũng không cần thiết phải ở ký trúc xá của trường. Với lại với một người mang tính cách hoạ sĩ xây dựng một thế giới riêng của mình không muốn ai bước vào thì Hạ Tố Mẫn chọn không ở ký trúc xá là quyết định tuyệt vời nhất.

Mang tập hồ sơ khá dày trên tay, Hạ Tố Mẫn niềm nở bước vào cổng trường như bao bạn học sinh viên khác. Mọi người ồn ào nao nức xếp hàng đợi tới lượt của bản thân nộp hồ sơ nhập học, vì hàng xếp dài khá xa nên Hạ Tố Mẫn vừa nhìn là thấy bất ổn trong người.

Quá nhiều người, tuỳ Hạ Tố Mẫn không phải thuộc dạng tuýt người hướng nội nhưng mà nhiều người quá sẽ gây cảm giác ồn ào. Người thích sự yên tĩnh như cô rất e ngại nơi có quá nhiều người. Cô loay hoay hình tứ phía trông ngóng một người trong lòng đang nghĩ đến, không ai khác chính là Dương lão sư.

Không biết hôm nay Dương lão sư có đi ngang đây không? Đang nghĩ vu vơ thì có một tiếng gọi từ phía sau lưng kéo Hạ Tố Mẫn đang lơ lửng trên mây đáp xuống. Cô xoay người lại nhìn thấy Lam Ngọc ngược nắng nở nụ cười tươi tắn.

“Chị họ.”



“Lam Ngọc? Sao giờ này em lại ở đây?” Hạ Tố Mẫn cũng nở nụ cười ngạc nhiên trông thấy, thật là cô đang loay hoay chán đến không biết là gì đây, những người xếp hàng trước mắt còn tận hơn mười người.

“Ngày hôm nay em không có tiết, trùng hợp hôm nay sinh viên đến nhập học đương nhiên là em đoán ngay chị sẽ ở vòng vòng đây thôi.” Lam Ngọc nói.

Lam Ngọc là con gái duy nhất của dì Hạ Tố Mẫn, cô lớn hơn Hạ Tố Mẫn một tuổi nhưng vì vai vế của mẹ mình nhỏ hơn mẹ của Hạ Tố Mẫn nên Lam Ngọc phải gọi Hạ Tố Mẫn một tiếng chị. Lam Ngọc từ nhỏ đam mê âm nhạc, mỗi loại nhạc cụ cô đều chơi được một cách thành tạo tuy nhiên chỉ có đàn piano thì Lam Ngọc cô luôn gặp phải những vấn đề khá lớn.

Trở lại với bầu trời trong xanh nhưng thời tiết khá nóng này, Hạ Tố Mẫn liền than vãn đùa vài câu: “Chị đứng đợi từ nãy đến giờ sắp gãy cả hai chân rồi này.”

Lam Ngọc cười khích lệ chị họ của mình, cũng không quên hào hứng nói thêm một câu: “Trưa nay em ghé căn nhà bé bé xinh xinh của chị nữa nhé! Em sẽ mua tôm thịt mực rồi hai ta mở một cái lẩu.”

“Tình hình này thì chị về tới nhà rồi thì bầu trời chắc cũng đã nhả tia nắng hoàng hôn.” Hạ Tố Mẫn chặt lưỡi thở dài nhìn những người xếp hàng trước mặt.

Lam Ngọc xoay người vài bước nhìn những người ngồi ở bàn duyệt hồ sơ nhập học rồi trở lại híp mắt nói nhỏ vào tai của Hạ Tố Mẫn.

“Chị thấy lão sư duyệt hồ sơ bên hàng kế bên không? Đó là cô của Tống Trị, anh chàng hàng xóm siêu đẹp trai cạnh nhà chị đó. Chỉ cần chị gọi một cuộc nhờ Tống Trị nói giúp một câu thì hồ sơ của chị sẽ được duyệt liền không cần đứng đợi nắng nóng thế này!”

Hạ Tố Mẫn hơi do dự đáp: “Như vậy có ổn không? Những người khác xếp hàng cũng chờ rất lâu mà?”

“Ý của em là chị nhờ anh Tống Trị nộp hồ sơ lên bàn trước, đợi lão sư duyệt hết hàng đó thì sẽ tới hồ sơ của chị. Như vậy chị không cần đợi mà đối với những người khác cũng không hẳn là thiên vị.” Lam Ngọc nhướng mày ra vẻ bảo Hạ Tố Mẫn an tâm.

Hạ Tố Mẫn trong lòng cũng đã thầm đồng ý với ý kiến mà Lam Ngọc đưa ra, cô xoay đầu nhìn ngó xung quanh rồi nói: “Sáng giờ chị không thấy anh Tống Trị, cũng không liên lạc được. Chắc là đang có tiết học.”

“Lúc nãy em mới nhìn thấy anh ấy ở căn tin, đi nào em dắt chị đi.” Cứ thế vừa dứt câu thì Lam Ngọc kéo tay Hạ Tố Mẫn rời khỏi vị trí hàng rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.