Hạ Tố Mẫn thầm vui ra mặt, cô mở cửa bước vào nhà nhanh chóng để cuốn tập vẽ lên bàn rồi cầm điện thoại nhấn vào số máy mà Tống Trị gửi và gọi.
Không một động tác thừa thãi, hồi chuông đang reo lên từng nhịp mà y như rằng trước mắt Hạ Tố Mẫn nhìn thấy mỗi cái chớp mi của Dương lão sư. Cảm xúc bắt đầu hồi hợp, bàn tay còn lại cũng vô thức nắm chặt lấy chiếc gói trên sofa.
Chuông đã reo trong máy rất lâu, không ai nhận máy cho đến khi cuộc gọi kết thúc. Hạ Tố Mẫn nhìn trên màn hình điện thoại một cuộc gọi đi chưa được nhận, cảm xúc phấn khích lúc nãy bây giờ đã bị thay thế bởi ánh mắt có chút thất vọng.
Hạ Tố Mẫn tự hỏi, trời đã tối rồi, gọi điện cho Dương lão sư như vậy có phải không hợp lý hay không? Với lại chính bản thân cô và Dương lão sư cũng chỉ gặp có vài lần, không thân thiết đến mức phải gọi điện thoại hỏi thăm vài câu.
Nhưng mà!
Hạ Tố Mẫn cô đâu phải người dễ bỏ cuộc, đàn piano đó cô nhất định phải học cho bằng được, mà người dạy cô nhất định phải là Dương lão sư.
Cầm chiếc điện thoại siết chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt Hạ Tố Mẫn rơi xuống tập vẽ trên bàn rồi từ từ cũng buông thả bản thân dựa người ra sau.
Thời gian rất nhanh đã tới lúc Hạ Tố Mẫn nhập học vào trường Trường Hội Học Viện Mỹ Thuật Quốc Gia. Hôm nay bầu trời trong xanh không một gợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tong-anh-la-anh-sang-doi-em/2656715/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.