Nhưng một giây sau đó Hạ Tố Mẫn giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya. Trên trán đầm đìa mồ hôi ướt hết cả tóc, hơi thở hổn hển gấp gáp như vừa bị lỡ mất một thứ gì. Giữa đêm khuya thanh vắng rất yên tĩnh, Hạ Tố Mẫn xoay người ngó ra cửa sổ thì thấy cửa chưa đóng, gió đêm xuyên qua khung cửa thổi vào phòng vừa mát mà cũng vừa se lạnh.
Hạ Tố Mẫn đứng lên đi về phía cửa sổ, hôm nay ánh trăng trên trời sáng chói và đầy đặn, là kiểu trăng rằm của mọi tháng. Ngày hôm nay chính là cột móc suốt cuộc đời của Hạ Tố Mẫn cô, đem theo ước mơ và nhiệt huyết rời khỏi Hạ Gia để chinh phục được sự hoàn hảo của nghệ thuật.
Đột nhiên ngay lúc này đây Hạ Tố Mẫn nhìn lên ánh trăng lại nhớ đến người đàn ông mù kia, người đàn ông mù tuấn tú mang một đôi mắt rất đẹp.
Trở lại bàn lấy chiếc điện thoại và dây tai nghe, cứ thế Hạ Tố Mẫn đứng bên cửa sổ vừa ngắm trăng vừa nghe bản piano Bagatelle - Beethoven bên tai. Sự lãng mạn trong từng nốt đàn gợi lên trong một nỗi niềm của cô gái mang tâm hồn hội hoạ một bức vẽ đầy màu sắc với người đàn ông không nhìn thấy được ánh sáng kia.
Vài bông hoa ngoài lan can cũng theo từng cơn gió mà đung đưa, dưới cái ánh đèn vàng nho nhỏ ấm áp treo trên giá ấy, mọi thứ trước mắt đều như một khung cảnh thơ mộng đẹp đẽ nhất mà Hạ Tố Mẫn đã vẽ ra. Dưới ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tong-anh-la-anh-sang-doi-em/2656690/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.