Bài nhạc Bagatelle của Beethoven vốn đã ăn sâu vào tiềm thức của Hạ Tố Mẫn, khi đứng trước chiếc tủ cổ kính cao ba bốn mét ấy thì bàn tay cô cũng vô thức mà tìm chiếc đĩa nhạc Bagatelle của Beethoven huyền thoại ấy.
Nhấc càng gạt đĩa lên, đưa chiếc đĩa mà Hạ Tố Mẫn muốn vào, gạt càng gạt đĩa xuống thì thứ âm nhạc quen thuộc chảy sâu vào tiềm thức ấy lại vang lên.
Hạ Tố Mẫn nhắm đôi mắt lại, để tất cả các giác quan tập trung lại đôi tai của mình đi sâu vào trong bóng tối trước mắt. Cô giơ hai tay lên, bước một chân lên phía trước rồi lại lùi về phía sau, mô phỏng lại động tác khiêu vũ mà Hạ Tố Mẫn cô từng được nhìn thấy bố mẹ mình trước đây đã từng nhảy.
Hai mép môi khẽ cong lên, hình ảnh mờ mờ ảo ảo của Dương Trác Diệc xuất hiện, anh tiến đến nắm lấy hai bàn tay cô rồi cùng hoà chung một điệu nhảy.
Người ngoài nhìn vào có thể sẽ nói Hạ Tố Mẫn thật là một con người kỳ lạ nhưng mặc dù như thế cũng chỉ có một mình cô là hiểu rõ bản thân đang muốn gì. Tâm hồn của những kẻ mơ mộng hay nói chính xác là một nghệ sĩ là thứ phiêu du bồng bềnh chỉ nặng hơn đám mây trên trời một xíu.
Vòng lặp của bài Bagatelle của Beethoven vừa hết thì tiếp tục một vòng lặp khác lại bắt đầu. Lúc này Hạ Tố Mẫn mở đôi mắt của mình ra, cô mơ hồ nhìn về phía cánh cửa ra vào đang đóng lại, dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tong-anh-la-anh-sang-doi-em/2656671/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.