Thật ra tôi không lo Mạnh Hải nói tôi trộm mèo, thứ nhất vì mấy con mèo được tôi đem về rồi, chủ tụi nó sẽ nhanh chóng tìm thấy thôi. Thứ hai là với mười bảy năm ngoan hiền con ngoan trò giỏi của tôi và cái dạng chuyên kiếm chuyện đánh nhau gây sự của Mạnh Hải thì cá hai mươi trên mười chả ai tin nó cả. Nên lúc đầu khi nó hăm dọa tôi chỉ thấy tò mò không biết nó muốn gì mới trả lời với nó thôi. Chỉ là không ngờ Mạnh Hải lại thích Hằng Nga, chuyện này thật sự chấn động đó, đợi Hằng Nga về tôi sẽ kể nó nghe.
Tôi vừa nghĩ vừa đi đến khi nhìn lại thì thấy mình đã tới bãi đá rồi, nơi này khá vắng nhưng cũng yên tĩnh, mọi ngày đều có mấy anh, mấy chú, mấy bác ngồi câu cá, mà sao hôm nay lại không có ai hết. Tôi thử đi lại gần nhìn xuống một chút, mặt nước tĩnh lặng không một gợn sóng, hay tại trời đẹp quá nên không có ai câu cá nhỉ? Người ta nói nước trong quá thì không có cá gì gì đó mà.
Bỗng một cơn gió lớn thổi mạnh vào người tôi, mạnh đến mức làm tôi xém ngã xuống mặt nước. Tôi lùi nhanh về phía sau, mặc dù sống ở gần sông nhưng tôi không biết bơi đâu, ở đây lại không người ngã cái chắc toi mạng. Mà trời đang yên lành vậy tự nhiên có gió là sao? Cứ thấy có cái gì không ổn, trưa nắng mà lại thấy rùng mình. Tôi vội đi về nhà, nhưng khi vừa quay đầu thì trước mắt tôi tối sầm lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-toi-bien-thanh-my-nam-roi/353125/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.