Cũng phải sánh bước với Đường Thi đến nửa đời người, Kỳ Bạch Nghiêm mới cảm nhận được một cách sâu sắc rằng một khi Đường Thi đã che giấu một bí mật nào đó, thì đến khi mình xuống mồ cũng sẽ không biết được. Giữ kín như bưng, chưa từng nhắc đến.
Hôm nay Kỳ Bạch Nghiêm có học sinh đến thăm, ba người đàn ông, cũng đã hơn năm mươi.
Đường Thi pha trà cho họ, sau khi nhận được tiếng gọi “Cô” một cách tôn trọng, chu đáo để lại không gian phòng làm việc cho họ.
Nói được một lúc lâu, mọi người nhớ lại cuộc sống tự do phóng khoáng thời đại học.
Ông Khang đeo mắt kính cười nói: “Lúc đó lão Mạnh ăn chơi nhất, mấy cô nàng xinh đẹp của trường mình qua tay cậu ấy hết cả, mà chết là mấy cô đó chỉ chấm cái kiểu thư sinh trắng trẻo này thôi, cứ mười người là hết tám chín người vào tay cậu ấy.”
Ông Mạnh đến giờ vẫn thích sửa soạn và ăn mặc nho nhã, nghe vậy thì chỉ mỉm cười. Người đẹp sẵn, lớn tuổi thì trở thành một quý ông điển trai. Bây giờ ông không ong bướm nữa, nhưng các bà vẫn thích tìm ông. Cũng xem như một loại báo ứng.
Ông Đỗ mập mạp ngồi cạnh cũng nói theo: “Lại chả, còn là tài tử khoa tiếng Trung, tinh thông đủ thơ từ ca phú, viết mấy câu thơ, đọc vài bài từ, làm mấy cô của khoa khác mê như điếu đổ! Tôi ganh tị chết đi được!”
Ông Mạnh xua tay, như có vẻ bùi ngùi, cười nói: “Lúc còn trẻ làm nhiều chuyện hèn mọn, bây giờ nhắc lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tinh/568538/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.