Editor: SQ
_____________________
[1] Trích trong bài thơ Ký Hoàng Cơ Phục (寄黄几复) của Hoàng Đình Kiên thời nhà Tống. Tác giả làm bài thơ này để bày tỏ nỗi nhớ dành cho người bạn xa xôi ngàn dặm.
Ngày 4 tháng 4 tết Thanh Minh, nhà họ Cố đi tảo mộ, Đường Thi gặp được hai người phụ nữ còn lại trong lời đồn. Hạ Minh Nguyệt nắm tay một trong hai người đó, vừa xuống xe là chào Đường Thi: “Hello!”
Đường Thi đi theo bà Diệp sang đó, ba người phụ nữ ôm nhau, Diệp Hân Ngu Dương giới thiệu: “Đây là Đường Thi, hôm nay về nhớ cho lì xì.”
Hai người kia gật đầu cười.
Ba bà cụ xinh đẹp tụ lại với nhau, trong lời nói ngập tràn sự thân thiết và tin tưởng lẫn nhau, đã nắm tay qua bao mùa mưa gió, hiểu mọi thứ về nhau rõ như lòng bàn tay, nói cười cực kỳ ăn ý. Mặc dù vẻ ngoài của họ không còn trẻ trung, nhưng trong ánh mắt luôn toát ra hào quang của thiếu nữ, lúc cười vừa hiền từ vừa đáng yêu.
“Chị nói em nghe——” Hạ Minh Nguyệt thì thầm với cô, “Em mà ở chung với họ lâu dài, bảo đảm sẽ thích họ không chịu nổi luôn. Đây là ba bà cụ đáng yêu nhất chị từng gặp.”
Đường Thi cười.
Mọi người đi về phía nghĩa trang, người đến cúng bái càng tăng dần, tâm trạng của bà Diệp càng chùng xuống. Bà Thẩm không ngừng nói đùa trong xe, bây giờ nhìn thấy bà Diệp thế này thì không nói gì nữa. Bà Tống là người đầu tiên rơi nước mắt, bà Thẩm nắm chặt tay bà, thì thầm: “Cậu đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tinh/568515/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.