Sau khi Hàn BăngNhạn giúp Diêu Tuyết thay đồ không lâu, Lãnh Vệ liền ôm một bó củi quachỗ Diêu Tuyết bắt đầu nhóm lửa, một bên giảng giải: “Mấy người còn lạimuốn xuống tới đây ít nhất cũng cần mấy tiếng đồng hồ nữa, chúng ta bâygiờ cứ ăn cái gì đó trước chờ bọn họ xuống lại tính tiếp.” Nói xong liền lấy dụng cụ đã chuẩn bị sẵn trong ba lô ra bắt đầu làm đồ nướng, HànBăng Nhạn bên cạnh cũng không ngừng loay hoay phụ giúp. Diêu Tuyết lầnđầu nhìn thấy những đồ mới lạ như thế này cũng vô cùng thích thú ở bêncạnh nhìn chăm chú, có lúc không nhịn được lại hỏi một chút, khó có dịphai vị đại thần mặt lạnh này cũng không keo kiệt đối với Diêu Tuyết hỏigì đáp nấy, nếu có mấy người trong trường ở đây thấy cảnh này chắc cũngphải nhìn rớt con mắt…
Đúng như dự đoán của Lãnh Vệ, hơn batiếng sau mấy người còn lại mới xuống tới, hơn nữa còn trong tình trạngsức cùng lực kiệt mệt mỏi không đến không nhấc nổi tay rõ ràng mọi người đều sốt ruột chạy xuống đây không hề nghỉ ngơi tí nào, mấy cái lá vàcành cây vương trên người họ chứng tỏ vì để đi được nhanh nhất họ thậmchí còn băng rừng xuống núi bất chấp nguy hiểm của núi rừng ban đêm. Hàn Băng Nhạn và Lãnh Vệ chia nhau đưa cho bọn họ nước và đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, mọi người ăn xong cũng không chần chừ mà lập tức thu xếp đưa DiêuTuyết về bệnh viện, vì không muốn mất thêm nhiều thời gian, mọi ngườiquyết định gọi trực thăng nhà Công Tôn Kiến Minh đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tinh-cuoc-song-hanh-phuc-cua-dieu-tuyet/81509/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.