Diêu Tuyết cứ ngơngác nhìn ông cụ cứ huyên thuyên kể khổ, hết mắng Diệp Chấn Phàm hỗn đản lại kêu khổ có cháu mà không được hưởng. Sau đó lại mắng ông ngoại côlà huynh đệ không có chí cốt, có cháu gái tốt cũng không biết chia sẻ,để mặc huynh đệ là ông cô đơn lủi thủi.
Diệp lão càng kể càng hưng phấn, Diêu Tuyết càng nghe càng mờ mịt, Diệp Chấn Phàm đầu đầy hắc tuyến, Diệp phu nhân đứng một bên che miệng cười còn Diệp Chỉ Linh ngồi trên sopha chống cằm hứng thú nghe, thỉnh thoảng lôi kéo Diêu Tuyết nói nhỏ tiết mục này diễn ra một năm mấy lần, mỗi lần dài bao nhiêu, nộidung là gì khiến Diêu Tuyết cũng nhịn không được mỉm cười, trong lònglại vô cùng hâm mộ tính cách gia đình ấm cúng hài hoà này.
"Người là ông nội Diệp sao?" Sau một phen suy tư, phân tích, quansát.... Diêu Tuyết mới dám rút ra kết luận khiến chính bản thân cũng cảm thấy có chút kì diệu. Quả thật kì diệu làm sao khi vừa bước lên trêncon đường tương lai mờ mịt, chưa kịp hoang mang thì đã có người xuấthiện dắt tay cô đi tiếp. Ông ngoại, có phải ông luôn dõi theo con, tiếpbước cho con không?
Lão Diệp đến giờ mới nhớ ra là Diêu Tuyết không biết ông, trong lòng oán trách Trần lão không thôi. Lại lôi kéoDiêu Tuyết kể lể một hồi mới vỡ lẽ thì ra là ông ngoại đã chuẩn bị trước tất cả cho Diêu Tuyết, tính trước các khả năng, lo lắng chu toàn, chỉsợ cô bị uất ức. Nước mắt Diêu Tuyết bắt đầu trào ra liên tục, từng giọt từng giọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tinh-cuoc-song-hanh-phuc-cua-dieu-tuyet/81498/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.