Tại một ngôi làng ởvùng hoang sơ, cằn cỗi nơi mà cho dù thế giới đã tiến vào thời đại hoàng kim mà người dân nơi đây vẫn đi lại bằng xe bò, cày ruộng sinh sống qua ngày.
Mang chiếc cặp to kềnh không cân xứng với thân hình gầy gò nhỏ bé của mình, Diêu Tuyết thất thểu bước từng bước trên con đườngmòn đầy sỏi đá. Tâm hồn thì tha thẩn ở tận nơi xa xăm nào đó.
Nhà Diêu Tuyết cũng thuộc hạng trung ở vùng này. Cô có năm người anhem: trên có anh cả Diệu Phong năm nay đã hai mươi tuổi, chị cả Tĩnh Văn mười chín tuổi, dưới có em trai Diệu Vũ nhỏ hơn một tuổi, hiện tại mười hai, còn một em út Mỹ Ngọc. Anh cả là con trưởng, chị gái đầu, em útđều được yêu thương, chỉ riêng Diêu Tuyết, từ sâu thẳm trong trái tim,cô chưa từng cảm giác được mình là một phần của gia đình.
ÔngHoàng Bình, vợ là Trần Tố Tố, cha vợ là cựu chiến binh về dưỡng lão ởtrấn bên cạnh. Sau khi Diêu Tuyết sinh ra chưa được sáu tháng,Trần Tố Tố lại có thai, không thể vừa chăm sóc cho ba đứa trẻ vừa chăm lo cho vợđang mang thai, Hoàng Bình quyết định đưa Tiểu Diêu Tuyết vừa tròn sáutháng còn chưa dứt sữa cho ông ngoại Trần hãn và bà ngoại nuôi dưỡng.
Không ngờ, một lần đưa là mười hai năm. Không phải Diêu Tuyết khôngmuốn về, không phải ông bà không cho cô về mà thực ra Diêu Tuyết khônghề cảm nhận được sự chào đón từ chính gia đình mình. Năm sáu tuổi, DiêuTuyết đã từng trở về. Năm đó anh cả mười ba, chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tinh-cuoc-song-hanh-phuc-cua-dieu-tuyet/81495/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.