Sau khi trở về từ tiệm cà phê, tâm trạng của Diêu Tuyết cực kỳ khôngtốt, vừa khéo ngày này lại là ngày cô trở về Diệp gia lại bị Diệp lãonhìn thấy gương mặt khó coi của mình mà gặng hỏi, hỏi mấy lần cuối cùngcô cũng đành kể cho ông nghe chuyện gặp mẹ sáng nay.
Diệp lão nghe được không khỏi bất đắc dĩ, tính tình của con gái lão Trần ôngcũng đã sớm nghe được, lại thêm lấy phải một người chồng như thế, ôngthật may mắn vì năm xưa bản thân đã sớm đón Diêu Tuyết trở về nếu khôngquả thật không biết bây giờ cô phải sống khổ sở như thế nào nữa.
Lại nghe được yêu cầu của mẹ cô không khỏi cảm thấy thất vọng cực kỳ,tuy nhiên đây cũng là một cơ hội để giúp cô cắt đứt quan hệ với gia đình tồi tệ này của mình.
Vì thế sáng hôm sau Diệp lão liền đưaDiêu Tuyết cùng nhau thương lượng về việc này, ông nói rất rõ ràng rằngbản thân có thể tìm cách đưa cô em gái của Diêu Tuyết vào trường quýtộc.
Tuy nhiên sau khi hoàn thành xong mọi thủ tục nhà họHoàng sẽ không được phép làm phiền Diêu Tuyết vì bất cứ chuyện gì nữa,ngay cả việc của cô em gái sau khi ở một mình cũng không được tới làmphiền cô, nếu không sẽ kiện bọn họ về tội quấy rối đời tư, hơn nữa tấtcả đều được ghi rõ trong một tờ thỏa thuận được đóng dấu sắn kèm theochữ kí của hai bên để tiện cho việc kiện tụng sau này.
ÔngHoàng sau khi nghe được điều kiện cũng hơi do dự, tuy nhiên gia đình ông bây giờ đều trông chờ vào tương lai của đứa con gái nhỏ này. Vả lại nếu sau này có chuyện không lẽ Diêu Tuyết có thể không nể mặt ông ngoại nómà ngơ hay sao?
Sau khi ông Hoàng kí vào giấy thỏa thuận,Diệp lão lập tức cho người sắp xếp cho Hoàng Mỹ Ngọc vào một trường quýtộc nội trú, chủ yếu là đề phòng cô nàng ra ngoài gây chuyện rồi lại kéo Diêu Tuyết theo.
Cuộc sống của Diêu Tuyết trong thời giansau đó cũng tương đối yên bình, chỉ có công việc là tăng lên rất nhiềuthôi, tuy nhiên khi cô kiến nghị với Diệp Vũ Thiên lại chỉ nhận được một câu trả lời là làm bù cho khoảng thời gian cô đi du lịch… toàn là việncớ chèn ép người ta.
Lại thêm một tháng nữa, Diêu Tuyết liềnbắt đầu chuẩn bị cho việc đi du học của mình, những người còn lại trongnhóm Phượng Hoàng đều là con em thế gia, trên vai còn gánh theo mộttrách nhiệm nặng nề, dĩ nhiên là đã sớm được sắp xếp con đường tương lai của mình rồi.
Lần này bọn họ chia tay, không biết đến baogiờ mới có cơ hội gặp lại, tất cả đều quyến luyến, không nỡ xa rời. Cuối cùng Diêu Tuyết lại đưa ra một ý tưởng khiến cả bảy người còn lại đềusáng mắt.
Tại phòng giải trí ngày hôm đó, Diêu Tuyết bình thường vẫn im lặng ngồi một bên bỗng nhiên mở miệng phát biểu:
“Không bằng chúng ta cùng góp vốn mở một bệnh viện đi, coi như đây là kỉ niệm tình bạn của chúng ta.”
Đề nghị này của Diêu Tuyết vừa đưa ra lập tức được mọi người nhiệt liệt tán thành, bởi vì cho dù có hẹn gặp mặt nhau thường niên đi nữa, conđường đi của bọn họ vẫn khác nhau, không thể tránh khỏi việc xa mặt cách lòng, không có đề tài chung.
Nhưng cái này thì khác, bệnhviện này được xây dựng dựa trên tâm huyết của tám người bọn họ, mỗingười sẽ có trách nhiệm với nó mà có cơ hội thường xuyên tiếp xúc, tiếptục cùng nhau phấn đấu như trước, quả là một ý kiến tuyệt vời mà.
Vì thế một tháng sau đó công việc chủ yếu của bọn họ là lập đề án xâydựng bệnh viện Hữu Tình, dự định sẽ hoàn thành và khai trương vào bốnnăm sau, khi mà bọn họ đã hoàn thành khóa học và chuẩn bị xây dựng mộttương lai mới cho mình, cho thành phố, cho đất nước này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]