Tìm một lúc lâu rốt cuộc thấy được hầu bao, mở ra xem, chỉ có mấy văn tiền. 
Xem ra cũng là hài tử nghèo. 
Cùng là người cùng khổ trong thiên hạ, Đường Kiến Vi không nhẫn tâm lấy bạc của Đồng Thiếu Huyền. 
Nàng đã tự mình trả một lượng bạc. 
Thời điểm móc bạc mà lòng rỉ máu, nhưng dù sao đứa nhỏ này cứu tỷ tỷ. 
Mặc dù không biết vì sao té xỉu, Đường Kiến Vi lấy nguyên tắc "người tốt phải hảo hảo báo đáp", cắt thịt liền cắt thịt. 
Trao bạc rồi cầm thuốc, Đường Kiến Vi mới nhớ không cùng Tử Đàn chạm mặt liền mang tỷ tỷ chạy đến, phải nhanh chóng trở về tìm nàng. 
Đồng Thiếu Huyền vừa mới tỉnh lại, giờ phút này trên mặt chậm rãi có chút huyết sắc, nụ cười trên môi vẫn còn đó, hai tay khoanh trước ngực, giống như đang gặp một giấc mơ khủng khiếp... 
Thấy mọi việc đều ổn, Đường Kiến Vi vỗ nhẹ mồ hôi trên trán đành phải rời đi. 
"Đại phu, vị này tiểu nương tử có thể mượn giường của ngài tiếp tục nằm nghỉ một lát được không? Chờ nàng tỉnh lại rồi tự mình rời đi?" 
Đại phu gật đầu đồng ý, Đường Kiến Vi mang theo Đường Quán Thu đi. 
Áo choàng được trả lại cho chủ nhân, thời điểm từ y quán bước ra, đã gần đến giờ giới nghiêm, cơn gió lạnh thổi qua trong đêm đầu xuân, Đường Quán Thu chỉ mặc một chiếc váy mỏng, hít một hơi, cảm thấy lạnh. 
Đường Kiến Vi đang vội vàng đi ra, cũng không mặc quần áo dày, đành phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thua/3532494/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.