Chương trước
Chương sau
Edit: -Jenny-

Tâm Phượng Vũ đã chết lại lần nữa sống lại, cậu lo lắng cho tiểu thú. Nghe được Linh Lung gầm lên, cậu đột nhiên duỗi tay đem tiểu thú phía trước kéo vào trong lòng.

Cơ thể tiểu thú rất mềm, lông trắng của nó so với tơ lụa tốt nhất trong hoàng cung còn bóng mượt hơn. Tim Phượng Vũ đập nhanh, nó không phải đã đi rồi sao? Tại sao còn trộm đi theo cậu tới đây?

Đối mặt tới cung nữ và thái gián cướp đi tiểu thú, Phượng Vũ cong lưng ôm chặt lấy tiểu thú, liều mạng bảo vệ nó trong ngực không một khe hở. Cậu chống cằm, dùng loại tư thế rất khó chịu ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng thượng lắc lắc đầu cầu xin. Hy vọng y có thể buông tha tiểu thú trong ngực.

Nó không phải hung thú cậu nuôi, nó là vô tội.

Phượng Vũ tuy nhỏ, nhưng đã sớm nhìn rõ lòng người hiểm ác trong hậu cung. Tiểu thú này vô tội, nó không nên bị cuốn vào, không nên mất mạng nhỏ vì cậu.

Sở Ngọc Quỳnh nhìn Phượng Vũ chủ vật tình thâm, càng chắc chắn tiểu thú là Phượng Vũ nuôi dưỡng.

"Phượng Vũ, tới bây giờ ngươi còn muốn bảo vệ cho tiểu hung thú? Ngươi chấp mê bất ngộ, làm bổn cung quá thất vọng."

Sở Ngọc Quỳnh thở dài xem xét nhìn Hoàng Thượng, dường như đang đợi Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, hạ chỉ giết Phượng Vũ và tiểu hung thú.

Sở Ngọc Quỳnh bỗng nhiên kinh hãi, biểu tình Hoàng Thượng rất khí hiểu, cô thật sự nhìn không thấu.

Phượng Vũ gầy yếu, sao có thể là đối thủ cung nữ với thái giám? Bọn họ bắt lấy cánh tay Phượng Vũ, kiên quyết kéo hay tay cạu ra, đoạt tiểu thú từ trong lòng cậu đi.

Phượng Vũ giãy giụa kịch liệt, bọn họ dùng sức lôi kéo, còn nhéo cả cánh tay Phượng Vũ, bọn họ dùng sức rất mạnh. Xương cốt Phượng Vũ sắp bị bọn họ bóp nát.

Ác nô không hề có ý dừng tay, ngầm dùng sức niết cánh tay gầy yếu của Phượng Vũ, có tên thái giám âm độc còn bóp chặt miếng thịt dưới cánh tay Phượng Vũ.

Một hoàng tử cân, dù đau đến chết cũng kêu không ra tiếng.

Phượng Vũ đau đớn há to miệng, trong cổ họng phát không phát ra một chút âm thanh, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, tầm mắt trở nên mơ hồ, nhưng cậu vẫn vô cùng phẫn nộ và lo lắng nhìn tiểu thú bị cướp đi.

Hoàng Thượng nhìn tiểu thú toàn thân trắng như tuyết. Bỗng nhiên nhớ tới tiểu thú này rất giống với con mà Phượng Cửu Mộc mang đến kia, ngay cả màu lông trắng cũng không sai biệt lớn.

Hoàng Thượng tâm nắm thật chặt, nếu thật sự là tiểu thú Phượng Cửu Mộc mang đến, đừng nói làm thịt hầm canh, thiếu một cộng lông cũng không được.

Đột nhiên nghĩ đến sở Quý Phi nói tiểu thú này lag do Phượng Vũ nuôi dưỡng, Hoàng Thượng hơi nghi ngờ, chẳng lẽ chỉ là giống nhau thôi sao?

"..."

Thái giám cướp đi tiểu thú kêu thảm một tiếng, ngón tay bị cắn xuất hiện vết máu.

Tiểu thú từ trong tay thái giám chạy thoát, nhanh chóng bò lên trên bả vai thái giám. Nhìn thấy cung nữ với tên thái giám đang khi dễ Phượng Vũ, nó "ngao" một tiếng, phẫn nộ nhảy lên trên người bọn họ, bắt được một cái cắn một cái.



Đậu má, dám khi dễ hài tử, lão tử cắn chết các ngươi.

Bùi Thủy cắn vào cằm thái giám, sau đó cắn vào mặt cung nữ, còn cắn mũi của một thái giám trong đó.

Giờ phút này, tiếng kêu thảm thiết vang lên, cực kỳ hỗn loạn.

Sở Ngọc Quỳnh biểu tình có chút thay đổi, khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh giả nhân giả nghĩa giờ phút này có chút trắng bệch, đôi mắt sợ hãi nhìn tiểu thú, trốn trong lòng ngực Hoàng Thượng, kinh hoảng nói.

"Mau, mau bắt lấy nó, đừng để nó đến gần bổn cung."

Sở Ngọc Quỳnh chưa thấy qua tiểu thú hung như thế, nhìn thấy bọn nô tỳ bị cắn. Sợ tiểu hung thú kia sẽ nhảy qua cắn vào mặt cô, liền dùng tay che mặt lại.

Cô để ý nhất chính là dung mạo, chỉ có một dung mạo xinh đẹp mới có thể được Hoàng Thượng ân sủng, nếu dung mạo bị hủy hoại, Hoàng Thượng liền sẽ mất đi hứng thú với cô.

Sở Ngọc Quỳnh không nói, tiểu thú còn chưa nghĩ đến muốn cắn cô.

Cô rống như vậy rống, tiểu thú liền nghiến răng nhìn chằm chằm cô.

Dù sao hôm nay lão tử gây ra họa đã đủ lớn, lão tử không ngại làm lớn hơn nữa.

Bùi Thủy đứng ở bả vai Phượng Vũ, thân thể màu trắng nhảy nhanh về phía trước, liếc mắt nhìn Phượng Vũ một cái.

Phượng Vũ cảm nhận được ánh mắt tiểu thú, xoay đầu đối diện với dôi mắt đen như mực, cậu dường như hiểu được ánh mắt của nó.

Sợ không?

Tiểu thú dùng ánh mắt hỏi hắn.

Phượng Vũ bỗng nhiên nở nụ cười cười, nam hài tươi cười giống như gió xuân ấm áp. Trong phút chốc, thổi tung mười dặm đào hoa.

Cậu cười ôn nhu, nhìn nó lắc lắc đầu.

Ánh nắt Bùi Thủy trở nên kiên định, gật đầu với Phượng Vũ.

Ngươi không sợ, lão tử làm gì phải sợ.

Nếu như thất bại, ngươi tiến vào quan tài, lão tử biến thành nước lèo.

Phượng Vũ giật mình nhìn tiểu thú, nó vậy mà gật đầu với cậu! Nó còn hiểu cậu lắc đầu, không thể tưởng tượng nó thần tiên trên trời hạ phàm sao?

Phượng Vũ cảm thấy chính mình rất may mắn, lúc tất cả mọi người từ bỏ cậu, cậu lại gặp được nó. Một con thú chưa từng gặp, lúc cậu bị khi dễ, tiểu thú gặp chuyện bất bình lại xả thân giúp hắn.

Bùi Thủy không biết suy nghĩ lúc này của Phượng Vũ. Nàng hung hăng chạy về phía Sở Ngọc Quỳnh, ác nô cũng không thể ngăn được ý định cắn nữ nhân giả nghĩa kia của nàng.



Bùi Thủy hận chính mình không có bệnh chó dại, cổ đại không có bệnh chó dại hay vắc-xin phòng bệnh, nếu nàng mang theo virus. Cắn vào người nào, mẹ nó người đó phải chết.

Bùi Thủy bổ nhào vào trên người Sở Ngọc Quỳnh, dọa cô ta sợ hãi kêu liên tục.

Bùi Thủy cắn Sở Ngọc Quỳnh, nhưng kỳ quái chính là Hoàng thượng đang ôm Sở Ngọc Quỳnh không ra tay đuổi tiểu thú.

Không ai biết được tâm tư của Hoàng Thượng.

Ai cũng không biết, giờ phút này nội tâm y kinh ngạc và kích động cỡ nào, bộ dáng hung hăng của tiểu thú này, rõ ràng giống như đúc với con mà Phượng Cửu Mộc đưa tới triều hội.

Đây là tiểu thú đã mất của Phượng Cửu Mộc.

"..."

Sở Ngọc Quỳnh đau đớn kêu to, cô che mặt lại, không cho tiểu thú hủy đi dung mạo xinh đẹp của cô.

Phượng Hi Hi bị dọa ngây người, gào khóc lớn: "Mẫu phi, các ngươi mau cứu cứu mẫu phi ta."

Tất cả mọi người đều loạn cả lên, chỉ có Hoàng Thượng là bình tĩnh nhất.

Trong mắt hắn lập loè tinh quang, thấy Sở Ngọc Quỳnh trong lòng bị cắn cũng thờ ơ, không giống như lúc mới vừa tiến vào quan tâm nữ nhân này.

Nữ nhân này, thiếu chút nữa hại hắn gây ra tội lớn.

Linh Lunh đem Phượng Hi Hi đặt ở trên ghế, nuốt nuốt nước miếng, nói: "Tam công chúa người đừng sợ, nô tỳ liền đi cứu Quý Phi nương nương."

Linh Lung gan lớn lập công, cơ hội tốt như thế, nếu cứu được Sở Quý Phi. Sau này ở trước mặt đại cung nữ và nữ quan cô cũng có thể vênh váo tự đắc, được chỗ tốt càng không cần phải nói.

Linh Lung đi qua đi bắt lấy tiểu thú, hàm đăng sắc nhọn của tiểu thú hoàn toàn cắn vào cổ tay. Linh Lung cũng không buông ra, chịu đựng đau đớn dùng tay bóp chặt cổ tiểu thú.

Cô ta muốn bóp chết tiểu súc này.

Linh Lung mới vừa dùng sức, Hoàng Thượng bỗng nhiên gầm lên một tiếng: "Dừng tay." Tiếp theo, một cái vang dội đánh vào trên mặt Linh Lung.

Linh Lung bị đánh ngã trên mặt đất, gương mặt trắng nõn nháy mắt liền sưng lên.

Cô bị đánh ngốc, ngón tay lại không buông cổ tiểu thú ra.

Hoàng Thượng đem Sở Ngọc Quỳnh đẩy đến một bên, kích động đứng dậy, sau khi đánh Linh Lung, giận dữ chỉ vào cô quát: "Ngươi cái tiện tì này, còn không mau buông tiểu thú ra, nếu ngươi dám làm nó bị thương, trẫm sẽ đem ngươi ngũ mã phanh thây."

Linh Lung bị dọa cả người phát run, đầu ong ong lên tựa như bị sét đánh trúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.