Chương trước
Chương sau
"Ha ha ha. . . . . . Các ngươi không có biện pháp. . . . . . Chờ ta đira ngoài, các ngươi sẽ rơi vào vực sâu tử vong." Từng đợt bọt sóng đánhthẳng vào cây cầu, một cái đuôi màu đen khổng lồ chui ra mặt nước, nhấclên sóng biển.

Trong chớp mắt, nhiều đợt sóng lớn liên tục nhấc lên không dứt, mặt nước giống như một cái nồi sôi sục, sóng nước không ngừng đánh thẳng vào.

Hình như phát hiện có người muốn đi, dưới đáy nước, một đôi mắt tỏa sáng màu đỏ nhìn chằm chằm phương hướng Tịch Tích Chi rời đi. Cặp mắt kiagiống như là đèn lồng cỡ nhỏ, bên trong nhiễm vẻ ác độc.

"Muốn đi mật báo? Không dễ dàng như vậy!" Theo tiếng rống giận điêncuồng của Giao Long, một đạo sóng nước cao mấy chục mét bổ nhào về phíaTịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi trước chống đỡ kết giới, đã hao phí không ít linh lực. Một đường chạy về phía trước, bỏ quên nguy hiểm sau lưng. Khi phát giác sau lưng có một cỗ khí ép đánh tới, tất cả đều đã muộn.

Sóng lớn tới cuồn cuộn, đánh tới sau lưng Tịch Tích Chi vào trong nước.

Khi sóng nước tập trung công kích vào một chỗ nào đó, lực va đập khônghề tầm thường. Mới vừa đụng vào sau lưng của Tịch Tích Chi, liền khiếnnàng phun ra một ngụm máu tươi.

Chung quanh đều là nước lạnh lẽo, không ngừng chui vào miệng, mũi của Tịch Tích Chi, Tịch Tích Chi sặc đến không ngừng ho khan.

Tay nắm thành quyền, Tịch Tích Chi giơ tay lên lau vết máu bên miệng.Nàng không thể không có tiền đồ như vậy, đương đầu đại nạn, nàng khôngthể lùi bước. Cố nén đau đớn truyền tới từ sau lưng, Tịch Tích Chi huyđộng hai tay, ở trong nước bơi về phía đê đập.

Hai ngày gần đây, ban ngày An Hoằng Hàn đều ở đê đập giám sát. Vết nứtcủa đê đập càng ngày càng nhiều, tốc độ binh lính tu bổ không sánh nổitốc độ nứt ra do sóng nước đánh sâu vào. Dưới tình hình như thế, càngngày càng nhiều dòng nước chảy xuống theo khe hở.

Đê đập đã đến hỏng đến không còn trình độ….

Kể từ sau khi Đông Phương Vưu Dục tới Phong Châu, vẫn đi theo An HoằngHàn. Thấy ngày nào An Hoàng Hàn cũng đi đê đập, hắn và hai thừa tướng dĩ nhiên cũng đi theo.

An Hoằng Hàn ngắm nhìn phương xa, trong lòng cực kỳ không cam lòng. Hắnnghĩ hết mọi biện pháp muốn đột phá lằn ranh kia, dùng hợp thành một thể với Long Châu trong cơ thể, nhưng tốc độ không có chút tiến triển thựctế nào.

Đan dược Tịch Chân cho hắn, quả thật có thể thúc giục tốc độ dung hợp Long Châu, nhưng lại chỉ có thể thúc giục một phần nhỏ.

Chân mày càng nhíu càng sâu, An Hoằng Hàn càng lo lắng tình huống bên kia.

“Tại sao hôm nay sóng lớn càng lúc càng lớn vậy!” Mỗi ngày Đàm Hải đềuquan sát khuynh hướng sóng lớn, liếc mắt liền nhìn ra sóng lớn có điềukhác thường.

Kể từ sau khi biết hồng tai là Giao Long tác quái, Lưu Phó Thanh và TưĐồ Phi Du cũng không có cảm giác ngủ ngon lần nào. Vừa nghe Đàm Hải nóinhư thế, lập tức phát hiện kỳ hoặc trong đó.

Rất nhiều binh lính không kịp giơ tảng đá và túi bùn lên nữa, ôm quyếttâm liều chết, trực tiếp sử dụng thân thể đi ngăn trở vết nứt đê đập.

Nhìn một màn này, ai dám nói không lộ vẻ xúc động?

Những binh lính này đều là thủ hạ của Đàm Hải, hắn càng thêm đau lòng.

“Bệ hạ, đê đập sắp….” Sụp, một chữ này, Đàm Hải không thể nói ra khỏi miệng.

Vẻ mặt An Hoằng Hàn nghiêm trọng, âm trầm nhìn đê đập.

Đúng lúc này, đột nhiên trong một đạo sóng lớn lao ra một bóng dáng màu xám trắng.

Trong lòng An Hoằng Hàn giật mình, thân thể đã di động sang bên kia. Tốc độ nhanh làm cho người ta nhìn không rõ, hắn tự tay chụp tới, cuối cùng trước lúc bóng dáng màu xám trắng đó rơi xuống đất liền tiếp được.

Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du lập tức đi tới, khi nhìn thấy người bệ hạ ôm trong ngực thì đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tịch Tích Chi ho khan mấy tiếng, phun ra mấy ngụm nước, vừa nhìn thấy An Hoằng Hàn, ngón tay liền nắm chặt cánh tay của hắn, “Mau….. Mau rút lui nhân mã, cầu không kiên trì nổi rồi.”

An Hoằng Hàn ôm nàng, xoay người đi về nơi xa, lạnh giọng hạ lệnh: “ĐàmHải, đều để cho bọn họ lui trở về, nhanh lên…. Thừa dịp trước khi đê đập chưa ngã sập, có thể lui bao xa thì lui xa bấy nhiêu.”

Ở trong nước bơi rất lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi bị ngâmđến trắng bệch. Nếu như xem nhẹ vết thương sau lưng, tinh thần của nàngngược lại không tệ.

An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi lên ngựa, cánh tay khó tránh khỏi sẽ đụng phải phía sau lưng của nàng.

Đau đến Tịch Tích Chi nhe răng một tiếng.

An Hoằng Hàn phát giác người trong ngực hình như không thoải mái, gật đầu hỏi “Có phải bị thương rồi không?”

Hắn cũng không có quên…. mới vừa rồi lúc Tịch Tích Chi trở lại là laoxuống theo dòng nước. Nếu mình không có tiếp được nàng, như vậy chẳngphải nàng sẽ bị ngã rất thảm.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của An Hoằng Hàn càng thêm âm hàn.

Tịch Tích Chi cắn môi, lắc đầu, “Ta không sao, mau mau rút đi.”

Binh lính nơi này ít nhất cũng có mấy ngàn, nếu tốc độ không nhanh, rất dễ bị tiêu diệt toàn quân.

Đông Phương Vưu Dục ném ra ánh mắt, nhìn thiếu nữ trong ngực An HoằngHàn, lộ ra suy nghĩ sâu xa. Mới nửa tháng không gặp, bệ hạ đi chỗ nàotìm được một tiểu mỹ nhân như vậy? Hắn sống ở bên cạnh An Hoằng Hàn bangày rồi, vẫn không nhìn thấy Vân Chồn, điều này làm cho hắn rất là nghi hoặc.

Không phải từ trước đến giờ bệ hạ ôm con Vân Chồn không buông tay sao? Sao lúc này lại không thấy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.