Động tác của Lâm Ân giống như gà mẹ bảo vệ gà con, dùng thân thể mình che chắn trước mặt tiểu hài tử.
Trước kia, Ngô Kiến Phong và mình thường hay bất hòa, cũng không dám nói ra những lời này. Ánh mắt Lâm Ân khẽ chớp, chỉ cảm thấy Ngô Kiến Phongcủa hôm nay rất khác với thường ngày.
“Lớn mật! Ngô Kiến Phong! Ngươi tưởng ngươi là ai? Có tư cách gì nóinhững lời này? Bàn về cấp bậc quan vị, ta cao hơn ngươi không chỉ mộtchức vụ.” Lâm Ân đảm nhận chức tổng quản đại nội đã nhiều năm, gần nhưmỗi ngày đều giáo huấn người khác. Lúc nói chuyện thì tràn đầy dũng khí, không hề khúm núm như trước mặt của An Hoằng Hàn.
Nhất thời, hình tượng của ông trong đầu Tịch Tích Chi trở nên cao lớn không ngừng.
Giỏi lắm! Đại thúc!
Tịch Tích Chi thầm giơ giơ quả đấm nhỏ, trong lòng ra sức cổ vũ cho Lâm Ân.
“Quan vị? Cấp bậc? Ha ha… ha ha…” Một tràng cười rộ lên khiến người taphát rét, “Đối với một người sắp chết, ngươi cho rằng những thứ này có ý nghĩa gì sao?” Ánh mắt của Ngô Kiến Phong càng trở nên tàn nhẫn.
Đêm nay, hắn đi một bước này, hắn đã không nghĩ tới có thể sống để thấy mặt trời ngày mai nữa.
Thay vì sống trong hoàng cung bị người khác cười nhạo, không bằng chếtthoải mái đi! Nhưng cho dù muốn chết, hắn cũng phải kéo theo một ngườichịu tội thay.
Mà trong mắt hắn, kẻ xui xẻo chịu tội thay, đương nhiên là Tịch Tích Chi đang trốn phía sau Lâm Ân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-thanh-phi/3240380/quyen-2-chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.