"Vì sao không thể so sánh?" An Hoằng Hàn đã ngồi xuống mép giường, nhấcbộ y phục lên, xuất ra đòn sát thủ cuối cùng, "Rốt cuộc ngươi có cần mặc y phục nữa hay không? Nếu không mặc, trẫm liền ném."
Trong lòng Tịch Tích Chi mắng to, đồ xấu xa! Đen tối!
Đây là trực tiếp uy hiếp và bức bách! Không mặc y phục thì nàng biết đira ngoài gặp người khác thế nào? Thấy An Hoằng Hàn thật sự muốn cầm yphục đi ra ngoài, đứa bé nào đó hoàn toàn trở lại trạng thái bìnhthường, thoát khỏi vẻ ngượng ngùng, cũng bất chấp trên dưới cả ngườikhông còn mảnh vải che thân, đưa tay liền kéo lấy ống tay áo bào của AnHoằng Hàn, "Muốn thay! Ai nói không thay chứ."
Đưa lưng về phía Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn nở một nụ cười. Nhưng khihắn xoay người, trên gương mặt tuấn tú lại không chút biểu cảm nào nữa.
"Vậy nhanh thay đi, thay y phục cũng rề rà." An Hoằng Hàn biểu hiện ra vẻ bất mãn, nói hai câu phàn nàn.
Hai tai trên đỉnh đầu Tịch Tích Chi rung càng dữ dội hơn, hàm răng trắng noãn cắn chặt môi, ‘hừ’ một tiếng, toàn thân trần trụi trực tiếp cầmlấy y phục, sau đó không chút che lấp mặc từng kiện y phục vào người.
An Hoằng Hàn liền đứng ở bên cạnh nàng, nhìn đứa bé thở phì phò bĩu môi, cầm y phục kéo đông kéo tây, thật lâu không có động tĩnh gì.
Trước kia con chồn nhỏ còn là động vật, An Hoằng Hàn có thể mở miệng gọi một tiếng ‘Vân chồn ’ hoặc là ‘ con chồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-thanh-phi/3240214/quyen-2-chuong-8-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.