"Hơn mười năm không người nào dám nhảy điệu múa này, lần này thái tửĐông Phương Vưu Dục thật dùng không ít công sức cho buổi dạ yến này." An Hoằng Hàn bưng rượu lên, mặt không chút thay đổi uống cạn.
Tịch Tích Chi phỏng đoán tâm tư của hắn, vậy An Hoằng Hàn rốt cuộc có gì nắm chắc đây? Hay là không có nắm chặt? Tịch Tích Chi không nhìn rađược gì từ sắc mặt của hắn,.
Đột nhiên Lâm Ân xuất hiện từ bậc thang phía khác ở bên ngoài, vẻ mặt lo sợ lại gần An Hoằng Hàn, nhỏ giọng bẩm báo nói: "Bệ hạ, việc lớn khôngtốt rồi."
Lỗ tai Tịch Tích Chi dựng lên, có biến!
An Hoằng Hàn đã sớm dự đoán được không đơn giản, trầm giọng nói: "Nói."
Chữ này nói rất đanh thép. Đồng thời, nói cho Tịch Tích Chi, tâm tình An Hoằng Hàn không tốt.
"Bệ hạ, nô tài mới vừa đi giáo phường(5),những ngày gần đây đám vũ cơkia bị thổ tả(6),không thì bị trật chân, hầu như tất cả vũ cơ đều chịuchút vết thương, không thể nào lên sân khâu được."
(5)Giáo phường: nơi quản lý, dạy dỗ nhạc công thời xưa.
(6)Thổ tả: theo tả hiểu là bị tiêu chảy đó
Tịch Tích Chi xoay người nhìn xuống phía dưới, đám vũ cơ kia bay múanhảy, kéo dài làn váy rực rỡ màu sắc, mỗi khi các nàng nhảy lên là lúclàn váy bay lên tượng trưng cho lông đuôi Phượng Hoàng .
Nhưng thu vào mắt Tịch Tích Chi, nàng cảm giác những động tác này, tất cả đều không đâu vào đâu.
Khi các nàng ta nhảy quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-thanh-phi/3240201/quyen-2-chuong-7-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.