Mặc dù Tịch Tích Chi có vài phần đồng cảm với cảnh ngộ của An Nhược Yên, nhưng nhớ lại cảnh tượng nàng ta không ngại đẩy ngã An Vân Y, kiểu mộthòn đá ném trúng hai con chim, hại nàng cùng An Vân Y hai người đều bịthương thì nàng liền không mở miệng khuyên An Hoằng Hàn.
An Nhược Yên nôn nóng đến sắp khóc thành tiếng, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt khiến lòng người đau xót.
"Hoàng huynh. . . . . . Hoàng huynh, Yên Nhi van cầu người, không nênđem Yên Nhi gả cho Lưu Quốc Vương, về sau người nói gì, tất cả mọichuyện Yên Nhi đều làm theo." An Nhược Yên quỳ hai đầu gối xuống đất.
Thái giám cung nữ cũng đều không thể tin nhìn nàng ta, gả Lục Công Chúa cho Lưu Quốc Vương? Chẳng lẽ bệ hạ điên rồi sao?
Chỉ riêng trong nước Phong Trạch đã không biết có bao nhiêu công tử danh môn vọng tộc từng muốn cưới Lục Công Chúa, nhưng bệ hạ chưa từng đồngý. Bọn họ vẫn cho là bệ hạ vô cùng thương yêu Lục Công Chúa, cho nêntrước khi không tìm được vị hôn phu tốt sẽ không gả Lục Công Chúa đi.
Vậy mà lời nói ngày hôm nay lại phủ nhận nhận thức trong lòng tất cả mọi người.
An Hoằng Hàn không chút động lòng, phân phó cung nữ dọn dẹp thức ăn trên bàn đi.
Tịch Tích Chi nằm ở trong ngực hắn, lén lút thò đầu nhỏ ra nhìn An Nhược Yên. Tinh thần An Nhược Yên đã chuẩn bị đến bờ vực sụp đổ, nước mắt rơi lã chã, mặc cho khóc làm nhòe hết lớp trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-thanh-phi/3240172/quyen-2-chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.