Các vị công chúa á khẩu không trả lời được, hay chính là không biết nên trả lời như thế nào.
Tịch Tích Chi rất đồng ý những lời này, đầu nhỏ tự động gật đầu. Bất cứviệc gì nhất định phải làm hết sức mới biết mình được hay không được.Chuyện kiêng kỵ nhất là tự coi nhẹ bản thân, cho rằng mình kém ngườikhác ở mọi khía cạnh.
Cảm giác hoàng huynh cố ý nhằm vào nàng, sắc mặt An Nhược Yên có chútxanh mét. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng lập tức đổi lại vẻ mặt kiềudiễm động lòng người.
"Hoàng huynh nói rất đúng, sợ là các vị tỷ muội nhường Yên Nhi mới nóivậy, các nàng ấy rất ít khi biểu diễn tài đánh đàn, có lẽ lợi hại hơnrất nhiều so với Yên Nhi đấy."
Nghe đoạn nói này, toàn thân Tịch Tích Chi nổi hết cả da gà.
"Chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng hôm nay các ngươi tỉ thí mộttrận?" An Hoằng Hàn ôm lấy con chồn nhỏ bên chân, bàn tay vỗ nhè nhẹphủi bụi dính trên bộ lông cho nàng.
Tịch Tích Chi chưa kịp phản ứng, cách một lúc mới nghi ngờ chớp mắt mấycái. An Hoằng Hàn định làm gì? Bình thường không nhìn thấy hắn đối vớitài nghệ đánh đàn này cảm thấy hứng thú, sao hôm nay lại có ý tưởng độtphát làm các vị công chúa tổ chức cuộc tỷ thí?
An Nhược Yên cực kỳ tự tin, từ nhỏ nàng đã đàn, nàng hoàn toàn đồng ý cuộc tỷ thí nàyhí này, "Các vị tỷ muội cảm thấy thế nào?"
Đây chính là một cơ hội tạo danh tiếng, ai không muốn thử một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-thanh-phi/3240141/quyen-2-chuong-1-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.