Nhưng thật ra thì Tịch Tích Chi chỉ là ngủ như chết mà thôi, đã đếntrình độ sét đánh cũng không tỉnh lại. Mặc cho An Hoằng Hàn nóng lòngnhư thế nào, Tịch Tích Chi đều không biết.
Điện Bàn Long nhất thời trở nên hoảng loạn, cung nữ thái giám người người cảm thấy lo lắng, thấp thỏm cúi thấp đầu nhất có thể.
Thời gian chỉ một nén nhang mà dài như một thế kỉ trôi qua.
Khi thái y Từ bước vào cửa điện trong nháy mắt, tất cả ánh mắt của cungnữ thái giám đều tập trung vào lão. Ánh mắt họ nhìn thái y Từ như nhìnthấy chúa cứu thế, vẻ mặt mỗi người tràn trề hi vọng. Cho dù việc conchồn nhỏ hôn mê không liên quan đến bọn họ, nhưng tâm tình bệ hạ như thế nào mới là chuyện lớn nhất?
Chẳng may con chồn nhỏ bất hạnh tử vong, với tính tình tàn nhẫn hung áccủa bệ hại thì không cần nghĩ, bọn họ cũng biết cuộc sống về sau của bọn họ ra sao.
Lão nhân họ Từ phát hiện thấy bầu không khí kì quái, cũng không lên tiếng mà liền đi qua.
Nhìn thấy con chồn nhỏ ướt sũng cả người nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn,lão nhân họ Từ không biết rõ đầu đuôi chân tướng liền hỏi: "Bệ hạ,chuyện này là sao? Sao để toàn thân con chồn nhỏ ướt sũng mà không laukhô cho nó, không cẩn thẩn nó bị cảm lạnh thì con chồn nhỏ càng phảichịu khổ."
Trên khuôn mặt tuấn tú được điêu khắc của An Hoằng Hàn, đôi lông mày nhíu lại mang nét lo lắng, sắc mặt trông rất nặng nề.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-thanh-phi/3240138/quyen-2-chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.