Nhưng thật ra thì Tịch Tích Chi chỉ là ngủ như chết mà thôi, đã đếntrình độ sét đánh cũng không tỉnh lại. Mặc cho An Hoằng Hàn nóng lòngnhư thế nào, Tịch Tích Chi đều không biết.
Điện Bàn Long nhất thời trở nên hoảng loạn, cung nữ thái giám người người cảm thấy lo lắng, thấp thỏm cúi thấp đầu nhất có thể.
Thời gian chỉ một nén nhang mà dài như một thế kỉ trôi qua.
Khi thái y Từ bước vào cửa điện trong nháy mắt, tất cả ánh mắt của cungnữ thái giám đều tập trung vào lão. Ánh mắt họ nhìn thái y Từ như nhìnthấy chúa cứu thế, vẻ mặt mỗi người tràn trề hi vọng. Cho dù việc conchồn nhỏ hôn mê không liên quan đến bọn họ, nhưng tâm tình bệ hạ như thế nào mới là chuyện lớn nhất?
Chẳng may con chồn nhỏ bất hạnh tử vong, với tính tình tàn nhẫn hung áccủa bệ hại thì không cần nghĩ, bọn họ cũng biết cuộc sống về sau của bọn họ ra sao.
Lão nhân họ Từ phát hiện thấy bầu không khí kì quái, cũng không lên tiếng mà liền đi qua.
Nhìn thấy con chồn nhỏ ướt sũng cả người nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn,lão nhân họ Từ không biết rõ đầu đuôi chân tướng liền hỏi: "Bệ hạ,chuyện này là sao? Sao để toàn thân con chồn nhỏ ướt sũng mà không laukhô cho nó, không cẩn thẩn nó bị cảm lạnh thì con chồn nhỏ càng phảichịu khổ."
Trên khuôn mặt tuấn tú được điêu khắc của An Hoằng Hàn, đôi lông mày nhíu lại mang nét lo lắng, sắc mặt trông rất nặng nề.
Lâm Ân gấp đến mức liên tục giẫm hai chân, lôi kéo tay thái y Từ, chạytới chỗ bên kia của bệ hạ, "Thái y Từ, ngài nhanh xem xem. Con chồn nhỏmới vừa rồi còn đang tắm trong ao, đột nhiên liền hôn mê, kêu thế nàocũng không chịu tỉnh."
Gương mặt đau khổ của Lâm Ân còn gấp gáp sốt ruột hơn so với vẻ mặt lạnh lùng của An Hoằng Hàn.
Giọng nói An Hoằng Hàn có chút khàn khàn, lại lộ ra sự kiên định, "Nếukhông trị hết thì lần này trẫm liền thật sự lấy mạng ngươi."
Âm thanh lạnh lùng, chứa sát khí nặng hơn so với lần trước.
Tầm mắt thái y Từ nhìn vào con chồn nhỏ trong ngực An Hoằng Hàn, xem dáng vẻ bình yên của nó cũng không giống bị bệnh.
Nhưng An Hoằng Hàn đã nói vậy thì vì suy nghĩ đến tính mạng bản thân, thái y Từ cũng tất phải coi trọng chuyện này.
Hơn nữa, tình cảm giữa con chồn nhỏ và ông cũng sâu đậm nên ông cũng không muốn nhìn thấy con chồn nhỏ xảy ra chuyện gì.
Lão nhân họ Từ đi tới ngồi xuống ghế dựa cách gần An Hoằng Hàn, ngón tay nhăn nheo ôm con chồn nhỏ, đầu tiên ông mở mí mắt con chồn nhỏ ra nhìn, sau đó lại mở miệng nó ra, bên trong hai hàm răng trắng bóc thẳng hàngnhư những vuên ngọc thạch sáng long lanh.
Toàn bộ người trong điện rồng đều chăm chú nhìn lão nhân họ Từ, một động tác cũng không bỏ qua.
Mặc dù An Hoằng Hàn không nói gì, nhưng cặp mắt lạnh lùng lúc này lại mang theo nét lo lắng.
Đợi lâu vẫn không thấy lão nhân họ Từ nói kết quả, An Hoằng Hàn không còn chút kiên nhẫn, dò hỏi: "Kiểm tra ra sao rồi?"
Phân phó cung nữ lấy khăn ra, An Hoằng Hàn nhận lấy, lau bộ lông cho con chồn nhỏ.
Lão nhân họ Từ ra vẻ bí ẩn vuốt râua, trong mắt thấp thoáng ánh sáng.Không ngờ Đế Vương nước Phong Trạch làm người khác nghe tiếng đã sợ mấtmật lại vị một con chồn mà lại có biểu hiện nóng nảy.
Lão nhân họ Từ lấy khăn tay ra xoa xoa tay, khóe môi nhếch lên nụ cườiôn hòa, "Con chồn nhỏ không có việc gì, nó chỉ ngủ thiếp đi mà thôi."
Kèm theo những lời này là những tiếng thở phào nhẹ nhõm tràn ra trong đại điện.
Lâm Ân suýt nữa tức giận đến bất tỉnh, nửa người dựa vào cột trụ bên cạnh, khó khăn lắm mới đứng vững được cả người.
Người duy nhất bình tĩnh đứng tại chỗ chính là An Hoằng Hàn, nét mặt hắn không chút thay đổi, trừ hơi thở phào nhẹ nhõm lúc đầu thì lại khôiphục dáng vẻ người lạ chớ lại gần như trước đây.
Ngón tay vuốt ve sống lưng con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn vẫn cảm thấy hoang mang. Cho dù con chồn nhỏ buồn ngủ đi nữa thì cũng không lên đang trong lúc tắm mà ngủ mê man chứ?
Hắn luôn có dự cảm có một chuyện gì đó sẽ sắp xảy ra.
Xem ra sau hắn cần trông nom con chồn nhỏ kĩ lưỡng hơn, nhỡ có một ngàynó lại đột nhiên ngủ mê man thì biết làm sao? Ở trên đất còn đỡ, chứ nếu lúc tắm mà ngủ mất, hơn nữa bên cạnh nó nhỡ không có ai, chẳng phải lúc đó sẽ mất mạng sao?
Trong lòng tiếng chuông báo động vang lên, An Hoằng Hàn chăm chú nhìn con chồn nhỏ, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thái y Từ thu thập xong đồ vào hòm thuốc, hành lễ cáo lui rồi đi ra khỏi điện Bàn Long.
Ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm, những ngôi sao sáng lấp lánh. Lão nhân họ Từ nhìn thứ tự các ngôi sao, đột nhiên thở dài, nói: “Việc đến vẫnphải đến.”
Ông vốn còn muốn ở trong hoàng cung nước Phong Trạch thêm mấy ngày,không ngờ mới chỉ mấy tháng, người kia đã tìm đến đây rồi. Chẳng lẽ muốn được ngao du một thời gian mà khó khăn đến vậy?
Một đêm này, An Hoằng Hàn thận trọng ôm con chồn nhỏ ngủ.
Trong lòng không yên tĩnh được. . . . . .
Giây phút con chồn nhỏ hôn mê, An Hoằng Hàn đã tự hỏi lòng mình, nếu con chồn nhỏ cứ thế chết đi thì hắn làm thế nào? Quả thật con chồn nhỏ gâyrất nhiều rắc rối, rồi hết ăn lại chỉ biết nằm, nhưng. . . . . . nếu nócứ thế rời khỏi mình thì chắc rằng trong lòng hắn cũng sẽ có chút mấtmát.
Con chồn nhỏ thích ăn cá, đặc biệt là cá Phượng Kim Lân được nuôi trongao Thanh Nguyên. Cách mấy ngày, Tịch Tích Chi lại chạy đến ao ThanhNguyên bắt một con cá để ăn cho đỡ thèm, hôm nay đến số cá chỉ còn lạibảy tám con cuối cùng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]