Thời gian vội vã trôi qua hai ngày, cả hoàng cung đều bận về việc chuẩnbị chôn cất cho Thái hậu. Nếu nói ai rảnh rỗi nhất thì không thể nàokhác ngoài con chồn nhỏ.
Móng vuốt vươn tới cái đĩa, cầm một miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng của mình. Tịch Tích Chi nhai chép chép, vụn bánh ngọt bắn tung tóe khắp nơi.
An Hoằng Hàn vùi đầu nghiêm túc xử lý chính sự, không có thời gian rỗirãi để ý tới Tịch Tích Chi. Nàng cảm thấy rất buồn chán, xoay người,nhày khỏi bàn, chuẩn bị đi ra ngoài tìm thú vui. Nó cũng không phải AnHoằng Hàn, mỗi ngày cuộc sống đều trôi qua ba điểm trên một đường thẳngcuộc sống mà không cảm thấy nhàm chán.
Nằm ở bậc cửa, Tịch Tích Chi xoay qua xoay lại cái đầu nhỏ, nghĩ xemhoàng cung có nơi nào đi chơi được. Mấy lần trước chạy loạn ra ngoài,nàng đều đi chuyển động đầu nhỏ, suy tư hoàng cung có cái gì tốt chơiđịa phương. Mấy lần trước nó đều chạy loạn đi ra ngoài đến các nơi khácnhau. Nếu không có một tấm bản đồ thì hoàng cung lớn thế rất dễ lạcđường.
Mặc dù nàng có hai cung nữ theo hầu nhưng chẳng may bọn họ không ở bêncanh thì khi nàng lạc đường biết làm thế nào? Tục ngữ có câu: Tay làmhàm nhai, không thể trông cậy mọi thứ vào sự giúp đỡ của người khácđược.
Lấy được một tấm bản đồ, học thuộc lòng đường lối ở hoàng cung mới là chuyện quan trọng nhất.
Bất kể sống ở đâu, đầu tiên người ta không phải nên quen thuộc hoàn cảnh hay sao?
Nhanh nhẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-thanh-phi/3240094/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.